Showing posts with label spiritualconcerns. Show all posts
Showing posts with label spiritualconcerns. Show all posts

Monday, February 15, 2021

chùa Thiền Viện Trúc Lâm ở Paris - sáng mồng Hai năm Tân Sửu

 













nếu bạn thích bài viết của mình, hãy ủng hộ mình ly 🍺 ở trang này nhé https://www.buymeacoffee.com/lphan

Monday, February 18, 2019

Con đường đến hạnh phúc chỉ cách 300km

mỗi ngày là trọn combo: hít một bụng Oxy trong lành tinh khiết, âm thanh thường trực là tiếng chim líu lo và suối róc rách thay vì loa kéo kẹo hát bài Duyên phận, muốn ăn rau organic ư? ok có ngay ra vườn hái một rổ rồi vài ba quả trứng là làm được đủ thứ món, rau thì tươi giòn ngon nhai rạo rạo trong miệng thấy còn ngon hơn cả thịt, cứ ăn rồi thấy chứ diễn tả không ra. quan trọng là tâm bình an vì loài người sân si thì chẳng vào đến tận đây để tạo drama (chắc vì con đường đi vào đầy chông gai và sâu trong rừng đến nỗi không thấy còn vạch sóng đt nào).

chỉ có những con người thật hiền và lành, dễ thương dễ mến, chia sẻ nhau hộp sữa hay cả nồi lẩu. người lạ ơi trong phút chốc thành người quen ơi. vì biết sao không? hết sóng điện thoại tắt thì con người ta mở lòng với nhau.
2 ngày được thiên nhiên nuông chiều, thấy thật ấm áp và biết ơn.
bí quyết sống thêm 20 năm mà không cần một viên supplement nào là đây.

cám ơn chị Lê, cám ơn bé Nhàn, và các anh chị khác đã tạo nên một nơi đi vào lòng người bởi những điều mộc mạc bình dị nhất, 2 ngày nhiều cảm xúc nhưng chưa bao giờ là đủ.
cám ơn 6 bé chó Lọ Lem Kem Sữa Lượm Lạc (xung phong dẫn đường bất kể đi tới đâu, đặc biệt là Lọ - tình cảm nhất trong đám, hay xin ăn bằng đôi mắt buồn ươn ướt đốn tim)
và 6 con ngỗng (chưa đặt tên, suốt ngày la lối như họp chợ nhưng là niềm vui bất tận mỗi khi bắt gặp, đôi khi đánh thức cả trại dậy lúc 4h sáng chẳng vì lý do gì)
cám ơn anh Tín hàng xóm nửa đêm nghe tiếng đập dép chan chát liền qua hỏi thăm, rồi nhẹ nhàng bóc con nhện ra thả về với thiên nhiên “Còn con gì nữa em nói anh bóc ra một lần luôn” để tự thấy hành động phang đôi dép của mình sao quá man rợ.
cám ơn chữ duyên đưa đẩy 1 hồi cũng tới được. Trại không dành cho tất cả mọi người, chỉ dành cho những người thật sự cần nó.
thương lắm.

ps: toàn bộ hình/video không hề qua filter, giơ lên chụp auto đẹp. thêm 1 bí quyết sống thọ, bớt muộn phiền chỉnh hình trước khi up


Lọ và Lem


khu vườn thân thương


mỗi ngày chăm chỉ ra vườn hái lượm


góc bếp chung





bé Lo với đôi mắt thật diễm tình


mình ngồi nghỉ một xíu nha



"coi chừng lạc bé gì ơi"


"may quá không lạc"



không gian nghệ thuật sâu lắng


6 bé ngỗng



Thursday, October 11, 2018

Úc Đại Lợi - yêu mất rồi tính sao



mới hôm qua còn rục rịch rủ bạn cùng làm bánh đón trung thu vậy mà hôm nay đã ngồi ở bán cầu khác của trái đất trong mùa đông giá lạnh (nhưng các bé bồ câu vẫn chuyên cần tập gym chao lượn chóng mặt). thời gian và không gian đúng là chỉ mang tính tương đối và phụ thuộc vào hệ quy chiếu của người type caption.





- ê đi tới chỗ này đi, tao hay đến lắm
- chỗ gì á 
- bãi biển 
- ủa lạnh vậy cũng tắm được? 
- ừ càng lạnh càng thích mà, với lại lạnh mới vắng á 
- ... 
- mày có thấy cá mập từ xa tới thì bỏ chạy nha đừng cứu tao. 
- ...! 
*5 phút sau thấy đang ở nude beach 
*5 phút rưỡi sau bạn quăng đồ nhảy ùm xuống tắm còn Linh bơ vơ trên bờ 
Linh có nhiều ngày rất lạ nhưng hôm nay là một trong những ngày lạ nhất 



câu số 9 😂



sao tận bây giờ chúng ta mới tìm ra nhau trong cuộc đời nài?



Me: đặt chân đến 1 vịnh đẹp vậy thì nên nhào xuống bơi chứ không là uổng lắm người ta vẫn bơi ngoài kia kìa ko sao hết nha chỉ có mười mấy độ thôi mà mình phải hoà nhập cùng mọi người nha chứ không được ăn mặc sai trái nên phải soạn đồ bơi mai mang theo

Also me ngày hôm sau: ... 



mười năm về sau có thể không nhớ đã từng ở resort sung sướng ra sao nhưng chắc sẽ nhớ hoài những cảm giác hôm nay trên biển một đất nước xa lạ. giữa trời đông lạnh giá cảm thấy yêu ánh nắng ấm áp đến lạ kỳ, phía dưới là lớp cát vàng mịn, bao quanh bởi âm thanh gió và sóng rì rào (may quá ko có tiếng động của Chung của), càng thấy yêu hơn khi vừa chạy xuống cho sóng vỗ vài cái vào người lạnh quéo rồi chạy lên phơi nắng. 
và đặc biệt nhớ về đoạn hội thoại với người bạn mới quen cũng đi solo travel, nói chuyện 1 hồi bắt qua những suy tư tuổi 25 (ủa 27 rồi nha) của cô gái cái xong người bạn nói Mài biết sao không, tao cũng có cảm giác như mài, và tao nghĩ chỉ có một cách để biết là thử thôi, tao tin mài làm được. 

Ừa một người lạ hoắc từ trên trời rơi xuống còn tin mình không lẽ mình không tin mình. #byronbay 





có những món nhìn vô thôi đã thấy bổ, điển hình là Acai bowl này ở Byron. các món ăn đều được làm từ base là các loại rau củ (ăn có cảm giác như đang ăn kem) rồi topping hạt/ trái cây lên nhưng công nhận ăn xong tô này no đến chiều. mấy đồ ăn bổ dưỡng kiểu này hay bị nhìn nhận là chán nên mission của quán Combi là làm sao hấp dẫn hết mức có thể, bổ phải đi với ngon và đẹp thì như vậy người ta mới chuyển qua ăn healthy food nhiều hơn. lúc ăn chung với chị người Pháp chị chia sẻ dân nước chị vẫn còn mê uống rượu và ăn phô mai lắm, và vẫn quan trọng chuyện ngon nhiều hơn, Linh mời chỉ mốt qua Việt Nam ăn, bổ dưỡng và vẫn ngon ạ, ăn gì cũng có một thố rau nhưng chỉ cần bớt bia bọt và trà sữa trân châu là được.

nói xíu về Byron, đây là thành phố rất ‘cool and hip’ nơi các bạn nghệ sĩ hoặc vegan sẽ đến ở vài ngày để thong dong dạo biển, mua đồ từ nông trại để nấu ăn, nếu ko nấu ăn thì cũng có hằng hà sa số các nhà hàng kiểu farm-to-table này. có lần đứng trong gian bếp chung chiên steak xèo xèo trong khi mọi người gọt rau củ là tự thấy mình như quái vật từ phương nào luôn. 






lâu rồi mới lại đi dạo Thảo Cầm Viên và nghĩ về đô thị hoá. không phải đô thị hoá cứ phải kéo theo việc phải thoả hiệp xoá bỏ thiên nhiên ra khỏi cuộc sống người dân. giữa lòng thành phố hiện đại, được nằm trên bãi cỏ xanh rì, trước mặt là cây đa trăm tuổi, từng ngọn cỏ mơn man chạm khẽ, chim trời chao lượn trên trời, tự dưng cảm thấy mình với thiên nhiên là một. mà con người và thiên nhiên nên hoà hợp với nhau chứ bớt nghĩ mình là mẹ thiên hạ dùm. hỏng ấy mình bớt lấy lý do đô thị hoá rồi đốn hết cây trăm tuổi rồi lấy hết đất xây nhà chứ không để lại một miếng đất nào trồng cây trồng cỏ được hôn?




Motherhood 💕

Gặp mẹ bỉm này trong khu Koala retirement house :)) vừa thấy anh kia mang lá tới là mẹ bỉm khệ nệ cõng con nhào tới, anh bèn quay qua nhắc mẹ “You know I dont like it. You know the rules momma” thế là ngoan ngoãn chạy zìa chỗ cũ. Xong chắc thấy tội tội anh lấy hẳn 3 cành cắm xuống gần chỗ mẹ bỉm rồi nói với mẹ “They are all yours now”, cái mẹ bỉm mừng rỡ trèo lên ngọn rồi ăn cặm cụi thấy cưng gì đâu 😢, thiệt sự chỉ mún chạy tới ôm hai mẹ con một cái ❤️ 




một trong những quàng hôn đẹp nhứt trong cuộc đời của cô gái chỉ thấy được 04 bình minh 🌞




đặc biệt dành cảm tình cho thành phố có botanic garden to năm ngàn thước vuông lăn lộn cả ngày không hết và có IKEA. 




khi Mamma Mia đang lưu diễn thì không được bỏ qua. mỗi lần Dancing Queen, Take a chance on me nổi nhạc lên là da gà nổi lên rần rần, sống lại những tháng ngày tuổi thơ với nhạc ABBA, miệng lầm bầm hát theo chỉ mong tới cuối show dàn cast hát lại là đứng nhảy như coan điên. đúng là điều chỉ có âm nhạc mới làm được. một chủ nhật thiệt đầy mào sắc và khó quên ❤️




bức ảnh diễn tả đúng nhất tính chất chuyến đi: dù gió thổi bạc đầu, tóc tai dựng ngược nhưng vẫn mỉm cười vui sướng. hồi trước ở đền Meiji xin bùa, lưỡng lự thế nào lại chọn lá bùa “new opportunity” và tháng sau Linh thấy mình ở vùng đất mới gặp những con người mới thử những điều rất mới. thú thật có những lúc đi cảm thấy cô đơn, nhưng rồi có những con người bỗng dưng xuất hiện, dù xa lạ nhưng vẫn tìm thấy được sự kết nối (tất nhiên có những lần fail và chỉ có thử mới biết thôi). cũng có đôi lúc bánh bèo chỉ mún hờn cả thế giới vì bỗng dưng tất cả đồ điện đều quay lưng với Linh, ghê nhất là cục sạc mà kiếm quài ko thấy bán, rồi Linh đi lang thang vô shop nọ đụng trúng bé dhs VN, bé gặp là hỏi liền Ủa chị người Việt hả chị (may quá dấu ấn con rồng cháu tiên vẫn hiện diện gặp cái là biết liền) rồi bé tìm cục sạc và có đầu chuyển 2 chấu để về VN còn xài được. vậy đó, cả chuyến đi là nhưng lần mắt chữ O miệng chữ A, vui có không vui cũng có nhưng kết luận là Úc đại lợi đã đối xử Linh thật tốt dù các bé #kangaroo #koala #penguin #stingray vẫn không ai chịu selfie chung cả.





Monday, October 8, 2018

Chừng nào mới đẻ?

hôm nay không biết là lần thứ bao nhiêu, mẹ mình, sau khi bồng ẵm con mới đẻ của em họ, quay sang hỏi mình Khi nào con mới đẻ cho mẹ 1 đứa. Những lần trước mình không có thái độ gì đặc biệt với chuyện này nhưng sau 1 thời gian lặp đi lặp lại mình thấy rất cần phải tỏ thái độ rõ ràng "Khi nào vững mạnh về mặt tài chính và sẵn sàng về mặt tâm lý thì con sẽ đẻ", dù mình rất thương mẹ nhưng không đồng nghĩa với việc đứng cùng quan điểm với mẹ. Để nuôi nấng 1 đứa con nít không phải là một chuyện đơn giản và đơn thuần xuất phát "ý thích" của một người nào đó. Sinh ra là một đứa con nít ở VN là mặc định không có 1 privilege nào so với những đứa trẻ của các nước phát triển (xét về phương diện nền giáo dục & y tế), và để nuôi dưỡng thật tốt trên 2 phương diện này cần từ rất nhiều tiền đến rất rất nhiều tiền. Đọc tới đây chắc có nhiều người thấy Ôi sao mà thực dụng quá, bao nhiêu đứa trẻ xuất thân nhà nghèo vẫn học hành thành tài làm ông này bà nọ được. Vâng, nhưng đó là số rất ít và cần đứa trẻ phải có 1 ý chị cực cực kỳ mạnh mẽ. Và bao nhiêu đứa trẻ có được chui rèn ý chí này hay cũng sẽ thỏa hiệp với số phận đã an bài. Tiền không là vấn đề nhưng nếu không có tiền thì rõ là rất có vấn đề.

Cứ mỗi lần ngồi tính nhẩm số tiền phải bỏ ra nuôi nấng 1 đứa trẻ nên người đến 18t, thì đầu choáng váng bởi con số lên tới hàng 10; bởi quan niệm Không nuôi thì thôi, khi đã nuôi thì phải nuôi tới nơi tới chốn, cung cấp những gì tốt nhất có thể. Cho nó thử hết tất cả các hobby trên đời để biết được con thích gì, và có những hobby phải cần có nhiều tiền mới thử được. Tài chính mạnh đồng ý với việc mở ra nhiều cơ hội cho con trẻ. Vậy mà gần đây mình chứng kiến không biết bao trường hợp những đứa trẻ sinh ra bởi vì lý do "vỡ kế hoạch" và mọi người take it easy dù đó là những cặp vợ chồng không phải có tài chính khá giả, những lúc đó mình chỉ muốn đứng hỏi "Vậy có cách nào chắc chắn được sẽ không có lần vỡ kế hoạch nào nữa không hay lại vỡ từ lần này qua lần khác", nhưng thôi tự biết mình đang ở xã hội nào nên kịp dừng lại. 

Ngoài lề 1 tí, cũng liên quan đến việc nuôi con, gần đây dấy lên vụ brand Ovaltine đáp trả Milo bằng "Không cần con vô địch, chỉ cần con thích". Bản thân không phải là một bà mẹ bỉm sữa nhưng ý kiến cá nhân theo mình là một campaign marketing "vị ego" chứ không "vị nhân sinh" chút nào. Campaign được làm ra chỉ hòng lý do trả đũa chứ không xuất phát từ bản thân brand mang value gì đến KH của mình. Tất nhiên mình không ủng hộ cách nuôi dạy con quá extreme làm gì cũng phải vô địch, tuy nhiên áp lực là cần thiết phải có để phát triển. Nếu ba mẹ không có định hướng và can thiệp kịp thời mà chỉ đơn giản thảy 1 câu "Con làm gì cũng được miễn là thích" thì ko biết đứa con sẽ thành gì khi mai mốt đứa con hỏi "Con thích ăn cướp được không ba mẹ ?".

Tóm lại, đẻ con và nuôi con là việc rất khó. mình có hẳn 1 list những bà mẹ mình rất hâm mộ trong việc dạy con tốt và vẫn chu toàn được công việc cá nhân. Những nữ cường nhân này mình luôn xem là role model để khi nào rèn luyện được như vậy mới suy nghĩ đến việc có con. 

Friday, September 14, 2018

Bớt dùm cái!



hôm qua là ngày hứng sảng khi Apple ra mắt sản phẩm mới, thường những lúc này hay có những quyết định không khôn ngoan để sau này hối hận #myheartsaysYesbutmymindsaysNo. 

bản thân mình là một đứa cuồng Apple, chính xác hơn là cuồng bác Steve Jobs. cách đây 5 năm chả quan tâm cục sắt iPhone có gì hay ho tròn méo ra sao nhưng kể từ khi đọc cuốn Steve Jobs thì thái độ thay đổi hẳn. mỗi sản phẩm của Apple dưới sự dẫn đường của Steve Jobs là một biểu tượng của sự đơn giản, tinh tế, và hiểu được bản thân thương hiệu muốn làm gì (không chạy theo đám người dùng nháo nhào cái gì cũng muốn ngoài kia). khen Apple thì thôi cần nhiều giấy bút nên tạm dừng ở đây. chắc sẽ có 1 topic khác dành về vấn đề này. túm lại kể từ ngày hôm ấy, mình rất quan tâm đến những buổi ra mắt như thế này. và não bò sát sẽ khiến mình muốn mua ngay lập tức. cũng may kịp dừng lại vài giây và xem phim tài liệu Minimalism: A Documentary About the Important Things nói về những con người muốn mang lối sống này rộng rãi ở Mỹ - một đất nước bậc nhất về consumerism và mỗi ngày bị bombard bởi quảng cáo khắp muôn nơi. đây là lần thứ 2 được tiếp xúc với cách sống phi vật chất này (lần đầu là nghiền ngẫm cuốn Goodbye Things), đến giờ mình không cho bản thân là Minimalist nhưng vẫn luôn cố gắng thực hành và học hỏi những người xung quanh, mừng là đang nhận ra được dấu hiệu tích cực, sẽ chia thành 3 mẩu chuyện nhỏ

  • Chuyện căn phòng: nếu như căn phòng nhà cũ có bàn ghế, tủ, giường, kệ, bàn để đèn, tủ quần áo, tủ chưng đồ thì căn phòng nhà mới chỉ có giường, kệ TV, kệ treo đồ, tủ quần áo, tất cả đồ đạc được giữ dựa trên công năng. nội cái giường là đã có thể làm được 3 thứ: ngủ, làm việc, tiếp khách (không phải ý các bạn nghĩ trong đầu ô kê?) giường được thiết kế gầm thấp và rộng ra 4 bên với tấm nệm lọt thỏm ở giữa, nên khi vào phòng thì ai cũng biết tự động sà xuống ngồi ở bìa giường - ngồi nói chuyện mà mệt quá thì nằm xuống nói chuyện. kệ TV như tên gọi sẽ là nơi đặt TV & các đồ đạc mà vừa mới vào phòng tiện tay thì quăng lên. kệ treo đồ (đây là kệ mình thích nhất) để đặt các bộ đồ cần mặc trong tuần (tránh mỗi lần đi đâu mất thời gian suy nghĩ) và đặt những thứ mà giường + tủ quần áo + kệ TV không thể đặt. chỗ để đồ ít nên phải đắn đo mỗi khi muốn rước cái gì vào phòng. vậy đó, không gian còn lại nhiều vô số kể, vậy làm gì, cứ lăn lê bò toài tập thể dục thể thao yoga các kiểu. chỉ thiếu cái bếp thôi là có thể ở lì trong phòng 3 tháng không ra đường. 
  • Chuyện quần áo: mình luôn bị inspired bởi 2 câu chuyện: đầu tiên từ Steve Jobs (luôn mặc một chiếc áo đen cổ lọ để không phải suy nghĩ mỗi ngày mặc gì) và bạn mình (luôn mua đồ trắng + đen để dễ phối với nhau mà không cần mua nhiều), mình thì không đến mức cực đoan nhưng cố gắng chọn những quần áo màu trơn và trung tính hết sức có thể (chứ hồi xưa mắc giống gì mê color block lắm). còn lại mỗi ngày cố gắng giục 1 món ra khỏi tủ đồ. trong phim tài liệu có nói về project 333: mặc 33 item trong 3 tháng và ý tưởng này go viral khi người chị mặc 33 item tới lui mà vẫn không ai nhận ra hay thắc mắc điều gì dù chị làm trong advertising (cái nghề đòi hỏi ngựa bà nhất trên thế gian này)
  • 2 thứ trên là về vật chất, vậy còn về tinh thần thì sao. mỗi ngày bị hàng trăm mẩu quảng cáo đập vào mắt, lướt news feed thấy bạn bè mua đồ mới đi chơi hưởng thụ thì sao. phim tài liệu cũng chỉ cách luôn “Thì tắt đi chứ sao nữa”. không xem thì không có nhu cầu mua nữa. thỉnh thoảng mình sẽ có khoảng thời gian social detox tức là tắt social media (deactivate FB và giới hạn thời gian xem Instagram), hiện giờ nâng thêm một level nữa sẽ có 1 tiếng tắt hẳn điện thoại giống như một biện pháp cai nghiện thời kỳ cuối. hồi xưa lúc còn đi làm marketing, mỗi ngày cứ phải làm sao maximize reach trên mọi platform (quyết không cho nó thoát) và frequency thì 3,4+ (đập vô não tới khi nào thuộc thì thôi nha) còn bây giờ thì tránh quảng cáo như tránh tà. Karma là có thật nha các mẹ ơi. ngoài ra, tất cả các app mình đều tắt Notifications, chỉ khi nào vào từng app mới biết thôi (nhưng thời gian vào vẫn khá nhiều haha, sẽ cố gắng hơn) để não không bị kích động bởi những tiếng rung, tiếng ding dong tin nhắn nữa, như vậy không tập trung làm gì được, chữa căn bệnh thế kỷ của millennials - Texpectation. 
Đó là 3 cố gắng đang thực hiện để làm giản đơn cuộc sống, bớt vật chất để tập trung vào những giá trị tinh thần và tìm hiểu bản thân hơn - đây mới là điều cần làm nhất. kết thúc bài viết thật dài bằng chuyện đi Úc đợt rồi, vì nhiều lý do mà lúc đi mang rất nhiều đồ 17kg cho chuyến đi 21 ngày. khỏi phải nói trong chuyến đi suffer đến cỡ nào, tự nghĩ nếu lúc soạn đồ #mindful hơn thì chắc sẽ không như vậy, rồi mình thấy cũng giống như cuộc sống của mình, càng bê theo nhiều vật chất thì chỉ có mình khổ, nên phải luôn đủ tỉnh táo và máu lạnh để bỏ bớt những thứ không add value vào cuộc sống của mình. ừ nói dễ làm khó đặc biệt với mấy đứa cực kỳ cảm tính như mình, nhưng cần làm thì phải làm thôi.  

#consumerism #advertising #minimalism #essentialist #goodbyethings #qualityoflife #betterwithless #lessismore

Sunday, January 7, 2018

Mindfulness - Chánh niệm


Sau 3 ngày học thiền về, phải viết ngay ra kẻo quên, cũng để tự nhắc nhở mình

1.Luyện tập mindfulness trong các bữa ăn. Vừa ăn vừa giữ hơi thở, ăn chậm rãi để nhận ra được vị ngon ngọt của rau củ, cơm, thịt, chứa đựng tình thương của người nấu

2.Luyện tập mindfulness trong lúc đi xe, vừa tham gia giao thông vừa hít thở đều đặn (dù bụi không là bụi), nhận ra được vẻ đẹp con đường mình đang đi, không hấp tấp vội vã. Đứa nào có lấn đường tranh giành đi trước hay va quẹt thì hỉ xả bỏ qua, chứ không quay lại cãi tay đôi phân thắng bại.

3.Luyện tập mindfulness trong lúc làm việc. Công việc gặp gỡ nhiều loại người, nhiều tính cách nên gặp ba trợn cũng nhiều. Những lúc như vậy hít thở sâu để không lật bàn, hay nhào tới bóp cổ - giảm nguy cơ đi tù.

TBC - nhớ ra được gì nữa sẽ viết xuống tiếp

Friday, September 4, 2015

Dư chấn chiều thứ 6

Câu chuyện bắt đầu từ một đoàn nam thanh nữ tú kéo nhau đi ăn, tinh thần rất TGIF. Ngồi nhởn nhơ ăn hột vịt lộn thì đoàn nam thanh nữ tú bỗng thấy xung quanh nháo nhào mặt mày hớt hơ hớt hải. Ô kìa có 1 cô chạy thục mạng! Nhưng hình như không phải là một vụ cướp. Nữ văn phòng giấu tên L. không giấu được sự tò mò dù trong lòng khá sợ hãi, cô lấm lét tiến về phía nhốn nháo đằng xa. Thì bỗng cô phát hiện ra rằng cái xe bán bong bóng, mà trước đấy 10p cô còn bông đùa với các nữ đồng nghiệp giấu tên P. và A. rằng giống phim Up quá kìa, dệ thương ghê! hihi. Thì các bạn biết đó để thổi được những cái bóng bóng đó cần 1 bình gas cỡ bự là cỡ bằng 2 cái bình gas trong các quán phở, hủ tiếu các kiểu gộp lại. Và các bạn biết gì chưa, bình gas đó đang xì. Lúc ấy cô chạy thục mạng về phía quán hột vịt lộn và la lên "Nổ bình gasssss", và đoàn nam thanh nữ tú liền chạy thật nhanh khỏi vòng nguy hiểm. Có 1 số người đứng lại vì chắc nghĩ cô đang đùa. Sau khi chạy 1 đoạn thật xa, lúc này cô bình tĩnh nghĩ lại.

Đầu tiên cô thấy mình thật may mắn, vì giả sử gần đấy có 1 ng đang hút thuốc thì nguy cơ nổ bánh xác hết dòng người tản bộ qua lại trọng vòng 100m là coi như 99,999%.
Sau khi cảm thấy thật may mắn vì đã thoát thân, cô cảm thấy thật hạnh phúc vì các đồng nghiệp trong lúc tháo chạy vẫn chờ nhau, dù trong tình trạng nguy hiểm báo động đỏ nhưng vẫn có tinh thần đồng đội cao nhé.
Và đến bây giờ thì cô cảm thấy rất yêu đời, vì như cô đã trình bày thì trong trường hợp xấu nhất cô sẽ không còn ngồi đây viết note, vậy là cuộc đời vẫn chưa chán cô nên cô không được chán đời mà phải thật thật thặc thặc là yêu đời. Vậy là mình vẫn còn cơ hội được làm tiếp những thứ mình muốn làm, học tiếp những thứ muốn học và yêu thương những người mình muốn yêu thương, chỉ cần vậy thôi là vui rồi. Tự dưng cô nhớ đến câu nói của Steve Jobs (thần tượng của cô): "If you live each day as if it was your last, some day you'll most certainly be right." 
Sau đó cô lục lại ý nghĩ trong lúc tháo chạy như vậy, những người mà cô đã nghĩ đến trong đầu là ai thì hẳn là những người Top-of-mind đó rất quan trọng, dù chưa biết là quan trọng trong những trường hợp kiểu gì. Nhưng cô rút ra là nên treasure những mối quan hệ đó. 

Chỉ có 20p chớp nhoáng, được một phen hú vía mà có rất luồng cảm xúc đan xen. Tối về nhà mà có cảm giác như vừa bước ra từ phim hành động (hoặc hài kịch). Nhưng chốt hạ một câu là, footwear guideline của công ty FCV ra mắt rất kịp thời, chỉ có trong những trường hợp hoảng loạn này, mới thấy giày bệt là làm nên chuyện. 

Wednesday, February 12, 2014

Nguyễn Thị Tình Duyên, em ở đâu, về nhà gấp, bố mẹ đang trông, sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm!

"Nguyễn Thị Tình Duyên, khi đi em mang hết tất cả trái tim, niềm hi vọng của một số bạn dưới trần gian. Em ở đâu, về nhà gấp, cả nhà đang trông và rất nhiều người đang truy đuổi. Mọi người sẵn sàng bỏ qua và không truy cứu hành vi của em!"



Hôm bữa mình đi ăn với một bạn, bạn tâm sự về những cuộc tình chóng vánh mà bạn vừa trải qua. Mình chỉ biết trả lời "Miễn sao dừng đúng lúc để vẫn còn những ký ức đẹp về nhau là được rồi". Trước giờ mình vẫn quan niệm rằng 'live in the moment' mới là quan trọng vì ngoài sợi dây tình cảm từ ba mẹ ra thì hiếm có cái nào vĩnh cửu lắm (ít nhất thì cho đến lúc này mình thấy là vậy đó, ai không đồng ý thì có quyền dừng đọc ở đây). Quay lại chuyện bạn đó, nói xong thì bản đưa mắt nhìn vào khoảng xa xăm vô định nào đó về hướng 45* chĩa thẳng vào tòa nhà Bitexco, rồi buông ra những lời làm mình bất chợt nhói lòng

"Giữa hàng ngàn con người ngoài kia, tìm nhau đã là khó rồi, vậy mà còn phải làm sao để người đó yêu mình, mà đó là chưa đến cái step quyết định đâu nha, quan trọng là phải giữ nhau được nữa"

Trời ơi, nghe xong thì bảo đảm ai chưa yêu chắc hết dám yêu luôn vì thấy tương lai sao mà bít đường yêu quá trời ????

Thú thiệt qua nhà bạn nào mà thấy ba má vẫn còn nồng nàn, bác gái chăm bác trai từng li từng tí, xong rồi bác trai thỉnh thoảng chọc yêu bác gái, giống như đôi chim trẻ mới yêu trong mắt 2 người chỉ có nhau, mình thiệt tình là phục sát đất: sao mà hay quá vậy! Vì mình quen nhiều bạn mà ba má nó ly thân, hoặc ba má vẫn ở với nhau nhưng sống vì Nghĩa nhiều hơn vì Tình (gia đình mình cũng là 1 trong số đó) nên mình hiểu cái cảm giác ngột ngạt khi mà cái thứ đáng lẽ ra phải nâng niu trân trọng bằng tình yêu thì tới giờ chỉ được làm bằng nghĩa vụ. Lúc mà thấy 'lửa yêu' của 2 bác mình chỉ muốn nhào vô hỏi bí quyết? Mà hỏi làm chi khi bí quyết có ngập mặt báo, mặt sách, mặt internet, đâu có thiếu, vậy mà mấy ai làm được. Ráng ráng cứu vớt thì có thể đó, nhưng cứ cảm thấy sai sai. Cho nên nhà bạn nào mà hôm nào cũng bập bùng lửa yêu, nóng hừng hực quanh năm suốt tháng thì lo mà tận hưởng nghen chưa, mấy bạn may mắn lắm đó!

Lí do mà có cái note này thiệt ra ai cũng biết rồi đó, ngày Valentine cận kề, cái ngày mà cứ 9 tháng 10 ngày sau sẽ có đợt bùng nổ dân số (tầm tháng 11 - tháng sinh nhật của mình x_x), cái ngày mà 1-2 ngày trước đó news feed của mình sẽ ngập tràn những bài đại loại như '1001 cách tán gái', 'Lí do vẫn khiến bạn FA', 'Cả thế giới phát sốt với đập chim' (ah đơn giản vì sự nổi tiếng của trò Flappy bird này trùng hợp vào dịp trước Valentine thôi). Mình đọc hết, bi quan có lạc quan có, đúng sai thì dựa trên sự cọ xát trải nghiệm của người đọc, nhưng có một ý mình hoàn toàn nhất trí. Đại loại thế này:

Bạn yêu cho chính bạn, vì bạn cảm thấy đã tới lúc bạn muốn đặt con người đó lên trên cả bản thân mình, và bạn hạnh phúc khi làm điều đó. Chứ bạn không yêu vì sự tác động của người khác, vì ba mẹ họ hàng nhắc khéo, vì người ngoài nhìn vô chỉ trỏ đàm tiếu, vì đứa này hạnh phúc quá mình cũng muốn được như vậy, vì đồng nghiệp đám cưới nên phải yêu đi để 2-3 năm nữa đám cưới? Mấy người này chỉ là khán thính giả thôi; nhân vật chính, ngôi sao được bôi son dặm phấn kiêm người kéo màn, chỉnh âm thanh ánh sáng cho vở kịch là bạn kia mà !!! Đâu có ai mượn nghe lời rồi khi yêu không thành là lôi người con gái tên Nguyễn Thị Tình Duyên ra trách cứ!

Bởi vậy, cái người con gái phía trên tựa đề cũng khổ lắm, ai yêu cũng réo mà không yêu cũng réo rần rần, phải làm dâu trăm họ, đu dây múa cột múa lửa khỏa thân hát tuồng các kiểu mà vẫn không vừa lòng chúng sanh. Thấy tội nghiệp luôn!

Kết thúc một câu: Ai chưa có người yêu thì cứ cố gắng vạch lông vạch lá vạch hết tất cả ra mà tìm, ai có rồi thì cứ yêu hết mình, yêu được phút nào hay phút đó vì cái sự nghiệp Tìm - Yêu - Giữ nó khó lắm, đắc đạo tới được cái mức cuối nó không dễ đâu, cho nên nếu không tới được thì cũng bình tĩnh can đảm chìa cái ngón tay trỏ mà nhấn restart mọi thứ. Người con gái tên Tình Duyên đã sắp đặt hết rồi, cứ xuôi chèo theo đi, vì giờ không theo ẻm thì biết theo ai?

Sunday, January 20, 2013

Đúng lúc - Đúng người - Đúng chỗ

1. Anh. Anh là một Bò Cạp nguyên chất: sâu sắc, khôn lỏi, nghệ sĩ chìm, yêu ghét rõ ràng. Có 1 điều em mới biết gần đây là anh lâu lâu cũng bị lạc lối trong dòng đời xô lệch. Đó là lúc em nhận ra, đây chính là thứ kéo 2 anh em mình lại gần nhau như 2 con cừu lạc lối tìm đến nhau.

Anh đối với em như 1 đứa em gái và lần đầu tiên em có cảm giác mình có 1 người anh trai. Hầu hết những spiritual concerns, anh là người đầu tiên em tìm đến để nghe những lời khuyên rất 'anh': nhảm đúng lúc và nghiêm túc đúng chỗ. 

Cần là có, kêu là gặp. Đích thị em là Alalinh còn anh là cây đèn thần. 

2. Chị. Chị thuộc dạng mới gặp nhưng như đã quen 10 năm. Chị lý trí, em cảm tính. Chị bản lĩnh, em xuề xòa. Mỗi lần gặp chị em đều vui - nghĩ - cố gắng. Còn chị bảo chị rất thích nghe ý kiến từ cách nhìn của em. Những lúc đấy em cảm thấy mình quan trọng vô cùng tận, điều mà không phải trong mối quan hệ nào em cũng có thể tìm thấy. 

Chị hay đặt niềm tin ở em hơn những gì em có thể tưởng tượng.

Từ tính cách của chị em học được một điều: Thẳng thắn để save time cho cả 2, thà làm người khác hurt bây giờ còn hơn để đến sau này.

3. Bạn 1.Hài hước, sắc sảo, thế giới quan của bạn luôn thật sinh động bởi óc quan sát siêu thính - nhanh - nhạy. Bạn cũng là một conversationalist mà mình rất hâm mộ, biết cách lắng nghe để trả lời rất có chiều sâu. Đó là lí do mình cực thích tỉ tê với bạn. Dù là chuyện gì, bạn cũng sẽ cố gắng tìm lí do để ủng hộ mình 101%. 

Bạn là người giúp mình đủ tỉnh táo để không nhìn cuộc đời bằng lăng kính màu hường, và cũng cho mình đủ hi vọng để tin vào một tương lại không hề mang màu xám xịt. 

4. Bạn 2. Ở bên bạn, mình không có quá nhiều dịp để tâm sự. Vì lạ 1 cái, niềm vui của mình chính là nghe bạn kể chuyện. 2 đứa với 2 ngành học hoàn toàn không liên quan, vậy mà vẫn có thể tìm đến nhau những lúc vui lúc buồn trong suốt gần 8 năm, kể cũng lạ. Gần đây thì 'chó vàng' và 'thời trang' chính là 2 yếu tố vun đắp 1 cách tích cực vào tình bạn của 2 đứa. 

Những lúc tâm sự với bạn là những lúc mình tìm được sự bình yên khi đã chạy trốn khỏi thế giới bủa vây bởi Kiếm tiền, Học bổng, Việc làm.

Bạn còn là một health consultant đáng tin cậy của mình nữa!

5. Bạn 3.Trong số tất cả những bạn nam xung quanh, bạn thuộc thành phần khá là tinh tế. Chơi với bạn có cảm giác chăm sóc và được chăm sóc. Hai bên cùng có xuất phát điểm gần giống nhau nên bạn như là 1 nguồn động viên khi mình thấy 1 người bên cạnh cũng đang chịu/bị/gặp những chuyện tương tự như mình.

Ở bên bạn như ở bên một entertainer tạp kỷ, vì thế những ly sinh tố chưa bao giờ là đủ cho những buổi chém gió vô tận của 2 con người ham vui nhưng dễ chán. 


Everything has its own meaning. Mình rất cám ơn những con người 3 đúng này đã tình cờ 1 cách cố ý lướt qua đời mình. Trước khi có họ, mình vô cùng messed up. Sau khi có họ, mình vẫn messed up. Nhưng họ giúp mình nhận ra một điều vô cùng quan trọng: Ai rồi cũng sẽ messed up in some ways, it's ok to be messed up as long as you have someone beside you.

Hôm nay hoàn toàn không phải là một ngày nào đó đặc biệt để kỉ niệm chi hết, nên sẽ có người thắc mắc vì sao lại là thời điểm này. Đơn giản là với những điều cần nói thì không khi nào là quá sớm cả.

Saturday, January 7, 2012

Những cuộc đuổi bắt nghiệt ngã của tạo hoá



Đứa bạn mình mê mẩn anh A, anh A thì si luỵ chị B, chị B lại say đắm anh C. Câu hỏi đặt ra: vậy có khi nào anh C sau này lại chết mê mệt bạn mình không ? Trong lúc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời cho cái vòng lẩn quẩn này thì mình lại phát hiện một thứ khác thú vị hơn.

Đồng tiền chỉ là cơ chế giúp con người có động lực để lao động. Nếu bây giờ cả thế giới chuyển sang chế độ nền kinh tế hàng hoá thì lúc này dù nó có là một tờ giấy lộn hoặc một tờ polyme trơn láng đi nữa thì cũng chả ai thèm đếm xỉa, và có chứa những tờ tiền vô nghĩa này cũng chỉ tổ chật nhà. Tương tự như vậy, những cuộc đuổi bắt này là cách mà thế giới vận hành dưới sự kiểm soát của những quyền lực tối cao hơn như "Duyên - Nợ" , "Nhân - Quả" và quy luật "Cho - Nhận". Nó giúp con người ta có động cơ để tin và sống. Thử nghĩ có ngày nào mà bạn lại không đuổi bắt một cái gì đó hông?  Rượt theo xe buýt ? Chạy theo deadline ? Ăn sáng như ma đuổi để không bị trễ giờ học ? hay một cách xa xôi hơn chạy theo những ước mơ, hoài bão của bạn? Có hông ? Có ! Có ! Có ! Có !
Ai cũng phải công nhận, cũng nhờ có những cuộc đuổi bắt này mà thế giới ngày một phát triển, theo hướng nào thì không ai biết và cũng tuỳ cảm nhận của mỗi người.
Độ dài của những cuộc rượt bắt này tuỳ thuộc phần nhiều vào sức chịu đựng và cái tôi của người trong cuộc. Nhiều khi đã chạy kịp sát đến kẻ đằng trước, tưởng chừng một cái chạm tay là chinh phục được, vậy mà cái chạm tay đó lại cứ như xa hoài xa mãi. Khi phải đi 10 bước để đến với một người, thì 9 bước mới là nửa đoạn đường. Lúc này thì muốn bỏ cuộc lắm, những nghĩ lại chặng đường đã đi, ai mà không tiếc nuối, cái tôi to lớn lại càng không cho phép bạn từ bỏ. Vậy nên Dan Brown đã tinh tế gói ghém tất cả các điều này trong câu "Nothing captures human interest more than human tragedy". Biết là đâm đầu vô thì khổ những không đâm vào thì lại lỗ. Người ta thường không thích lỗ nên thà chịu khổ còn hơn là lỗ.

Vậy những người đã yên phận, settle down hết rồi là những người đã đuổi bắt thành công? Không hẳn. Trong những cuộc chạy đua đường trường thế này, giữa đường thấy mệt là chuyện đương nhiên, nhất là phụ nữ, khi họ phải vừa mang guốc vừa chạy (đàn ông thì thường mang dép lào nên chạy rất hăng !). Thế là những người phụ nữ sẽ dừng bên vệ đường ngồi nghỉ mệt và ăn xoài, buông tha người đằng trước. Và như vậy, chỉ cần người đằng sau xuất hiện đúng lúc và ở đúng nơi (cũng không cần đúng người) là người phụ nữ sẽ chọn người ấy. Sau này có hạnh phúc không thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nghề và nghiệp cũng vậy. Nghề là một công việc mà người ta sành sỏi, chuyên môn và đủ mang lại ngày 3 bữa cho miệng mình và miệng của người khác. Nghiệp là cái mà bạn muốn sẽ gắn bó suốt đời, là tiếng gọi của con tim, mang lại cái đam mê cháy bỏng mà Nghề sẽ không làm được. Thường thì sẽ không dễ dàng gì để Nghề, Nghiệp và bạn cùng nắm tay dung dăng dung dẻ trên một con đường mà cả 3 sẽ lại rượt bắt nhau, tất nhiên bạn sẽ đuổi theo cái Nghiệp, và Nghề thì đuổi theo bạn nhắc nhở bạn về miếng cơm manh áo. Chặng đường đến với Nghiệp sẽ đòi hỏi không ít đánh đổi, không ít thất bại, không ít nước mắt nhưng nhờ vậy con tim sẽ được mài giũa trong những khát khao để càng quyết tâm hơn, đến lúc này thì 99,999% là bạn đã đi được 9.5 bước để đến với bạn Nghiệp rồi đó.

Vậy đó, cuộc sống có những kẻ thắng cuộc, những kẻ giả vờ mình thắng cuộc để có được peace of mind, và những kẻ thua cuộc luôn dày vò bản thân đến hết đời
Quyền lựa chọn là ai trong những cái tên trên đó đều là ở sự quyết định của bạn.
Chúc bạn may mắn trong cuộc đuổi bắt đầy nghiệt ngã này, có mệt thì dừng chân một tí để vừa ăn xoài vừa xem hình ở đây nhé http://www.flickr.com/photos/lyngphan/

Saturday, December 31, 2011

Linh đối phó với 2011 theo cách của riêng mình



Giữa muôn ngàn con đường, tại sao cứ phải chọn cho mình một con đường khó đi, cực kỳ ngoằn ngoèo.Thích mạo hiểm mà lại sợ chết, thể loại này thì chỉ có một kết cục thôi: chẳng bao giờ đi đến được một kết cục.

Ừ thì có người hỏi tui sao thích loanh quanh cho đời mỏi mệt chi vậy? Nói thiệt chứ tìm cái câu trả lời tui cũng phải "loanh quanh" trong muôn vàn cái lý do, và sau khi mất ngủ mấy đêm liền để hôm sau ngủ bù thì câu trả lời lại vô cùng đơn giản:

"Chỉ vì tui còn trẻ"

2011, 20 tuổi ùa vào đời.

Hết còn cái "tham sân si" cho mọi thứ, bây giờ chỉ còn tham một số thứ nhất định. Vui mừng vì nhờ hết bệnh "a dua" mà con đường bỗng bớt đi vài ngã ba và vài cái bùng binh. Thật ra nếu zoom out thì con đường đời của ai cũng chỉ hiện rõ có một chiều và chả có cái ngã rẻ nào cả "Từ điểm xuất phát đến kết thúc". Càng zoom in thì càng thấy nó như một cái mê hồn trận. Nhiều khi cái mê hồn trận của người này nó móc nối với người kia, bởi vậy mới hình thành cái gọi là "duyên nợ". Có những cái nợ mà tui cố gắng lấy kềm, lấy búa cũng không bẻ được cái móc nên cũng ngậm ngùi ôm hận trả nợ tiếp. Sao lại hận ? Vì nhiều lúc tui mún thoát nợ, cái đầu tui gân cổ "Thôi xù luôn đi", trái tim tui thì la làng "Có nợ thì phải trả chứ, không thôi tội nghiệp người ta". Những lúc như vậy, trái tim tui thường hay thắng lắm, và người tội nghiệp thành ra là tui. Cũng nhờ vậy mà tui được cái tính trách nhiệm, trả nợ nhiệt tình, yêu ai cũng yêu như lần đầu tiên.

Tính tui ương ngạnh, lì lợm, mẹ tui là người sẽ hùng hồn công nhận và cho kèm hàng loạt ví dụ nếu bạn muốn kiểm chứng. Mẹ là người sợ tui "không giống ai" trong những chuyện bình thường và đặt niềm tin vào tui ở những chuyện phi thường nhất. Đa phần vì tính ương ngạnh, lì lợm mà tui toàn tự làm khổ, làm khó mình. Cái gì càng rượt sau lưng tui thì tui càng chạy trốn, và toàn chạy theo thứ khác (tất nhiên tui phải thích thứ này lắm lắm chứ không phải chạy vì thấy đứa kế bên cũng đang chạy giống tui). Tui biết tui khùng mà tui chả biết cách thay đổi và thực tình là không muốn thay đổi.

2011 của tui chả khá khẩm hơn 2010 là mấy, điển hình là chuỗi ngày tháng xui xẻo ê chề tới nỗi không dám làm gì, đó là chưa kể chuyện tình cảm thì lỗ nặng, học hành thì huề vốn - ở đây có nghĩa học bao nhiêu trả lại người thầy bấy nhiêu. May mà mấy ngày cuối năm cũng gỡ độ lại được bằng cách chấm dứt thời kì "Ăn bám"

Thôi thì chốt lại 1 năm, già thêm một tuổi nhưng nãy giờ vẫn phải nhấn mạnh mình đang trẻ. Con người khác con vật ở chỗ ngoài sống bằng thức ăn ra thì còn sống bằng niềm tin. Trong lúc niềm tin chưa sụp đổ hoàn toàn thì cứ tin đi, ai cấm ?

Còn bây giờ thì mời 2011 biến dùm.

Popular Posts