Showing posts with label volcano. Show all posts
Showing posts with label volcano. Show all posts

Sunday, March 25, 2018

Java - Mình cứ thế mà đi (p1)


Về được 2 tuần rồi nhưng bây giờ mới kịp hoàn hồn để viết lại chuyến đi Indonesia vừa rồi, lên núi xuống biển đủ cả.

Vẫn như mọi khi, Linh thường bắt đầu chuyến đi bằng những ngày hardcore cho leo núi để những ngày về sau nghỉ dưỡng lấy lại sức. Linh sẽ viết về 3 ngày lên núi trước.

3 ngày lên núi: Bromo - Ijen

Recommend khi đi Bromo và Ijen nên đi local tour bởi vì hệ thống transportation ở Indo không tốt lắm, phương tiện công cộng vẫn chưa phổ biến. Local tour sẽ lo về phần đi lại, ở và vé vào cổng ở các điểm tham quan, bạn chỉ việc nhấc mông đến các trạm dừng và bắt đầu trekking.
Giá các tour cũng same same nhau, khoảng 2.8-3m IDR cho 1 người, tất nhiên càng đông thì giá càng giảm xuống. Lúc mình đi là book tour của Agus. 
Khi bay đến bị delay 2 tiếng sợ mấy bạn đợi nên báo trước, đến nơi hỏi bạn tài xế thì đã đến từ sớm để đợi luôn dễ thương ghê. Tối hôm đó mình ở 1 ngôi làng gần Bromo để sáng mai ngắm mặt trời mọc và leo núi vào lúc 3 giờ sáng. Ngôi làng vắng vẻ cứ tưởng chỉ có 2 mẹ con mình đi. Ai dè sáng hôm sau. Hàng trăm chiếc xe jeep nối đuôi nhau đi giữa màn đêm đen đặc. Dằn xóc mấy phát thì tỉnh cả ngủ, nhìn xung quanh có cảm tưởng như đang đi lính thời xưa rất là phim hành động nhé. Đặc biệt ở mấy khúc cua gấp khi leo lên đồi để đến viewpoint xem sunrise. Đến viewpoint lúc này thấy hàng trăm người đã bu quanh, các bạn Tung của (lại là những người bạn này trong tất cả các chuyến đi của tôiiii) trải bạt ra cứ y chang như picnic để chờ. Chiếm hết cả chỗ đứng! Sau khi lựa 1 chỗ cũng khá đẹp thì đứng co ro uống cafe cho ấm người, huhu nhiệt độ ở Bromo lạnh lắm. Tận 1 tiếng đồng hồ sau thì nhân vật chính Mặt Trời xuất hiện sau dãy núi thật tráng lệ.




Sau đó xe jeep lăn bánh chở đến base của Bromo để leo lên miệng núi lửa. Miệng núi lửa này theo dự đoán của người local thì 5 năm mới phun 1 lần, lần gần nhất là 2015 nên đi lúc này coi như safe. (Hope so) Con đường leo lên thoai thoải, với 1 đứa lười vận động như mình thì cũng không đến nỗi quá khó. Thử thách ở đây là làm sao tránh được bãi mìn của các con ngựa đang thồ người lên. À ở đây có dịch vụ thồ người lên miệng núi lửa, ai nhắm đi ko nổi thì book dịch vụ này - rất nhiều luôn nha. Đang đi thì vài chú ngựa đằng sau thúc vào mông nữa. Con đường đi lên view cũng rất đẹp, thường sẽ dừng lại chụp 80 tấm hình không ngơi tay rồi mới leo tiếp. Khi lên đến nơi, theo trí tưởng tượng là sẽ mon men theo miệng núi lửa để chụp hình nhưng không, vì sợ độ cao nên cứ bấu víu vào thanh chắn nhất quyết ko buông. Con đường quanh miệng núi lửa chỉ rộng tầm 30cm, 2 bên thì cứ như vực thẳm đặc biệt phía miệng núi lửa sâu hoắm cứ như sắp nuốt chửng Linh. Tay chân lọng cọng như Linh thì cứ gọi là xác cmn định nhé. Nhưng tất nhiên khung cảnh sẽ rất worth it, nếu gan dạ dũng cảm thì nên ở lâu trên đó để tận hưởng, mấy lần trong đời lại được thấy nữa đâu phải hơm?






Tổng thời gian leo lên và xuống cộng chụp hình chia sẻ cư dân mạng tổng cộng là 2 tiếng rưỡi. Chuẩn bị tinh thần sau khi leo xong sẽ ê ẩm nhức mỏi đợt 1.

Nguyên ngày là thời gian di chuyển sang Ijen. Buổi chiều tối ngủ thật sớm vì 12am sẽ xuất hành để kịp coi blue flame. Và tất nhiên là làm sao Linh có thể chợp mặt lúc 6pm để ngủ được, nên tối hôm đó chỉ ngủ được 2 tiếng. Trên đường lái xe lên hỏi bác tài đi dễ không bác, bác bảo dễ lắm đi bộ lên y chang như Bromo. Tổng thời gian leo lên và xuống là 8 tiếng. Huhu nghe 8 tiếng là cảm nhận có điều chẳng lành sòi. Nhưng Linh vẫn trót tin bác tài. Đặt chân bước vào cổng, gió thốc lạnh tê tái, thêm đang vật vờ buồn ngủ, trong đầu chỉ lởn vởn hình ảnh gía mà giờ đây chăn êm nệm ấm trong khách sạn thì sướng biết mấy. Những bước đi đầu tiên thật dễ dàng . Nhưng (cuộc đời luôn có những chữ Nhưng) rồi cũng đến đoạn dốc 45 độ. Mà các bạn biết gì không, mình mang giày running các bạn ạ. Đôi giày leo núi quăng bố nó ở nhà. Chỉ vì overestimate bản thân và underestimate Ijen. Đừng bao giờ như Linh ok? Lỡ quăng lao thì phóng theo lao chứ biết làm sao giờ. Trên đường đi sẽ có offer các dịch vụ kéo xe nhưng Linh đã kiên quyết nói Không. Nhiều khi phải khổ khổ như thế này thì lúc leo lên mới cảm thấy thật đẹp và đáng giá. Cái gì càng khó thì càng quý trọng là vại. May mà có anh hướng dẫn làm bầu bạn và cổ vũ suốt chặng đường đi. Những khúc quá dốc sẽ kéo mình lên. Tiếng Anh của anh không nhiều nhưng sẽ cố gắng dùng vốn từ hiện có cho mình hiểu. Xung quanh các liền anh liền chị cũng kéo nhau lên đông đen, đặc biệt các bạn châu Âu rất thích thể loại này. Dịch vụ kéo người chực chờ xem anh chị nào mệt mõi buông xuôi thường là châu Á, là nhào vào hỏi ngay. Linh lúc nào cũng trong diện được hỏi nhiều nhất vì cứ leo 5 bước thì Linh nghỉ độ 5 phút. Với tốc độ leo này Linh cũng nghi ngờ liệu mình có kịp tới quặng lưu huỳnh thấy blue flame không. Nhưng có lẽ nhờ anh HDV nhờ động lực muốn thấy blue flame và công nhân ở quặng lưu huỳnh thì mãi cũng đến được. Tuy nhiên đó chỉ là khởi đầu. Để thấy được quặng lưu huỳnh phải leo xuống đồi dốc đá (không có đường mòn đi đâu nha) trơn trượt muốn sấp mặt Linh. Đã vậy lại còn phải mang một cái mặt nạ lọc khi lưu huỳnh mà Linh thề là Linh chẳng thở được gì cả. Sau khi hận thù bản  thân và hận sang anh tài xế sao anh lừa em thì Linh vẫn phải đi từng bước nhỏ để xuống bên dưới. Vì đã lỡ đi rồi mà không lẽ bỏ cuộc ngồi chơi. Trên đường đi xuống Linh thấy các anh công nhân vác từng tảng lưu huỳnh thật to mang lên mà hỏi ra thì từ 70-100kg 😱. Mỗi ngày các anh vác tầm 3 lượt như vậy, đường đi thì dễ trượt chân, khí độc thì liên tục phả vào người thật sự là một trong những nghề nguy hiểm nhất trên thế giới. Nhìn vai của ai cũng bị biến dạng rất tội.


Nguy hiểm và độc hại sức khoẻ nhưng số tiền thu về lại không xứng đáng: 2k VND/kg -> 600k VND/ ngày.
Và như trong phóng sự cũng nói các anh làm việc này bởi cũng không có sự lựa chọn nào khác và cũng nuôi hi vọng cho con cái học hành thành tài để thoát khỏi vòng lẩn quẩn chết người này. 

Sau 1 tiếng vật vã Linh đã đến được quặng lưu huỳnh.
Khỏi phải nói khung cảnh ấn tượng đến cỡ nào - tới lúc này Linh mới thấy toàn bộ chặng đường vừa rồi thật xứng đáng, và sẽ khuyên ai có đủ sức trẻ trâu cũng hãy đi đi. Đến khi chân tay rệu rã mà rủ đi mấy cái này là chắc chắn không đi rồi đó ha. Có những cái thử nên làm liền vì tuổi tác và sức lực nữa, không còn tuổi 20 nữa đâu. Nói tới đây tự táng cho tỉnh vì gần 30 tới nơi rồi. Bớt tưởng. 
Không có gì khó hết á chỉ quan trọng mình muốn tới đâu thôi. Ijen đã đánh dấu record của bản thân trong việc độ cao, khoảng cách, thời gian leo. Tự bước ra khỏi giới hạn và comfort zone của bản thân là một cảm giác rất tuyệt. Quan trọng là dám đặt bước chân đầu tiên để bắt đầu ... 








(Các cục lưu huỳnh nặng 70-100kg)



Popular Posts