Showing posts with label training. Show all posts
Showing posts with label training. Show all posts

Wednesday, October 9, 2024

Câu Chuyện Thi Bằng Lái Xe Đức Sau 1.5 Năm


Bắt đầu từ đâu ta? À, mình đã thi rớt bằng lái tới 2 lần ở Việt Nam. Thú thật, lái xe luôn là một điều gì đó khiến mình thấy căng thẳng. Cứ mỗi lần ngồi sau tay lái là toát mồ hôi, trong đầu luôn lo sợ tông ai đó. Vậy mà giờ đây, mình quyết định thi bằng lái xe ở Đức – nơi có Autobahn và luật giao thông vô cùng nghiêm ngặt! Sau 1,5 năm cố gắng, mình cuối cùng cũng đã có bằng lái rồi!


1. Đăng ký và các giấy tờ yêu cầu 📋
Trước khi bước vào hành trình này, bạn sẽ cần phải hoàn thành một số giấy tờ. Đây là Đức mà, nên chắc chắn phải chuẩn nhiều thứ giấy tờ trước khi bắt đầu học. Dưới đây là những việc cần làm:

  • Kiểm tra thị lực: Bạn có thể làm kiểm tra này ở các cửa hàng kính mắt, mất chừng 5 phút là xong.
  • Khóa học sơ cứu: Mình đã đăng ký học với giá khoảng €40 (bao gồm cả kiểm tra thị lực). Khóa này chỉ mất một ngày thôi và bạn sẽ học cách xử lý các tình huống khẩn cấp.
  • Đăng ký tại trường lái xe (Fahrschule): Chi phí đăng ký trường lái của mình khoảng €200.
  • Fahrerlaubnis: Link đăng ký giấy phép lái xe (link này dành cho Berlin). (Mình quên đăng ký vài tháng sau khi bắt đầu học, nhưng lại là điều may mắn. Đăng ký này chỉ có hiệu lực trong vòng 1 năm, và bạn phải thi đậu lý thuyết trong khoảng thời gian này. Sau khi đậu lý thuyết, bạn sẽ có thêm 1 năm nữa để thi thực hành).

2. Cày lý thuyết 📱

Để vượt qua phần lý thuyết, mình chủ yếu học qua ứng dụng của trường lái. Mình luyện câu hỏi mỗi ngày, học từng chương theo chủ đề. Mỗi khi mình sai câu nào, mình chụp màn hình lại và học đi học lại. Mất tới 8 tháng để mình hoàn thành hết tất cả các câu hỏi. Cũng công nhận là hơi nhây vì mình lười đó mà. 😅
Cho đến 4 tuần cuối trước khi thi, mình bắt đầu lo lắng thật sự. Mình lao vào học ngày đêm, làm bài kiểm tra mô phỏng mỗi ngày, xem lại từng lỗi sai và vẽ các ghi chú thành hình ảnh để dễ nhớ hơn. Đây là nỗ lực cuối cùng để nhồi nhét tất cả vào đầu.


Bài thi lý thuyết 📄
Đêm trước khi thi, mình không tài nào ngủ được. Khi ngồi trước máy tính thi, tim mình cứ đập thình thịch. Nhưng nhờ vào những đêm thức trắng và luyện bài kiểm tra liên tục, cuối cùng mình đã làm được. Trong tổng số 30 câu hỏi, mình chỉ sai duy nhất 1 câu. Mình đậu ngay lần đầu! 🎉


3. Ác mộng học thực hành🚦

Bây giờ đến phần thực hành – đây mới chính là ác mộng thực sự. Nếu bạn giống mình, chỉ cần nghĩ đến việc lái xe là đã thấy run rồi, thì xin chào mừng vào đội! Mình đã học hơn 30 buổi (mỗi buổi 45 phút) – và đó còn chưa tính những buổi lái Autobahn, Überlandfahrt hay Nachtfahrt.
Những buổi học đầu tiên, phải nói là cực khó. Mình học ban đầu xe số, cứ phải nhắc bản thân rằng việc để xe chết máy ở đèn đỏ không phải là chuyện lớn lao. Thầy giáo của mình luôn giúp mình khởi động lại.


Bí quyết giúp mình vượt qua 📓
Mình có một cuốn sổ tay ghi chú các lỗi sai. Mình còn sử dụng app Komoot để ghi lại các tuyến đường mình lái qua. Sau mỗi buổi học, mình đều ghi lại những sai lầm mắc phải. ✍️
Mỗi buổi học kết thúc, thầy giáo luôn dành thời gian nhận xét rất thẳng thắn (kiểu như: “Nếu tao không đạp phanh thì mày đã đụng cô đi xe đạp rồi”), nhưng đó là những nhận xét rất hữu ích. Mình ghi lại mọi thứ, từ việc quên kiểm tra gương, vào cua quá rộng, hay lái quá chậm.
Trước mỗi buổi học mới, mình lại xem lại các ghi chú và nhận ra mình hay mắc phải những lỗi cũ. Chính nhờ việc ghi chú này mà mình có thể tập trung vào khắc phục từng lỗi nhỏ. Nghe có vẻ tẻ nhạt, nhưng thực sự nó đã giúp mình cải thiện rất nhiều. 📝
Sức mạnh của việc lặp lại 🔄
Nếu mình có lời khuyên cho ai đang học lái xe, thì đó là: hãy chấp nhận việc lặp đi lặp lại. Mình đã luyện tập đỗ xe song song không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi đến ngày thi mọi thứ mới thực sự thấm nhuần.
Việc ghi chú, nhận phản hồi từ thầy giáo và tập trung khắc phục từng vấn đề nhỏ đã giúp mình cảm thấy việc lái xe không còn quá đáng sợ nữa. Và nếu mình có thể vượt qua được các buổi học thực hành, thì bạn cũng sẽ làm được thôi! 💖 Có những ngày, mình cảm thấy lái rất ghê, và nước mắt cứ muốn tuôn ra. Nhưng nhờ có gặp bác sĩ tâm lý, mình đã vượt qua được những lúc khó khăn như vậy.


“Luyện tập qua YouTube” 📺
Ngoài những buổi học với thầy giáo, mình còn có một “bí quyết” nữa: YouTube! Mình đã dành hàng giờ để xem các video mô phỏng bài thi của các trường lái xe ở Đức.
Khi xem những video này, mình tưởng tượng bản thân đang ngồi sau vô-lăng. Nghe theo các chỉ dẫn, quan sát biển báo và suy nghĩ xem mình sẽ xử lý tình huống thế nào. Việc luyện tập “trong đầu” này giúp mình rất nhiều. Mình thậm chí còn xem những video thi rớt để học hỏi từ sai lầm của người khác.
Mình cũng tham gia các nhóm Facebook về lái xe, nơi mọi người chia sẻ kinh nghiệm thi và những mẹo hay. Đọc những câu chuyện này giúp mình biết cách chuẩn bị tinh thần và làm sao để vượt qua áp lực khi thi. 👍


4. Ngày trọng đại 😬
Cuối cùng thì ngày thi thực hành cũng tới, và không có gì ngạc nhiên khi đêm trước mình không ngủ được. Mình ăn chút bữa sáng nhẹ và uống ly trà để bình tĩnh lại. Mình gặp thầy giáo ở trường lái, rồi mình lái tới TÜV Marzahn để tập thêm chút trước khi thi. Hôm trước đó, thầy đã động viên mình rất nhiều, và trên đường đến chỗ thi thầy còn dặn thêm: “Mày làm gì cũng phải phóng đại cứ như trong phim Hollywood ấy (ý là quay đầu 
kiểm tra gương và nhìn đường)” 🎬

Khi đến nơi, mình gặp giám khảo, may mắn thay ông ấy rất dễ chịu. Ông bắt đầu hỏi mình một câu kỹ thuật về độ sâu của lốp xe – không khó lắm. Trong suốt buổi thi, mình cứ nhắc bản thân: “Lỗi nhỏ không có nghĩa là rớt.” Và đó trở thành câu thần chú của mình suốt 45 phút tiếp theo.
Mình lái xe quanh khu vực thi, vượt qua mấy chỗ sửa đường, và phần khó nhất với mình là điều khiển xe qua một con đường hẹp với bên phải nhiều xe đang đậu. Tim mình đập loạn nhịp nhưng mình cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau 45 phút dài đằng đẵng, giám khảo quay sang và nói câu mình: “Chúc mừng mày đã đậu.” Mình suýt khóc luôn, lần này là vì quá vui mừng. 🎉 Ông ấy nhắc mình cần quan sát kỹ hơn, nhưng nhìn chung mọi thứ đều tốt!




5. Bài học rút ra (về cả lái xe và bản thân) 🛣️
Sau 1.5 năm trời lo lắng, những đêm mất ngủ và những khoảnh khắc gần như bật khóc, mình cuối cùng cũng đã có trong tay tấm bằng lái xe Đức. Quá trình này không dễ chút nào, nhưng nó đã giúp mình hiểu rõ hơn về chính bản thân. Nó dạy mình rằng, sợ hãi là chuyện bình thường, cần thêm thời gian cũng không có gì sai, và nếu bạn cảm thấy căng thẳng, nói chuyện với bác sĩ tâm lý cũng là một cách giải tỏa rất tốt. Thật sự giúp ích rất nhiều! 🧘‍♀️
Vậy nên, nếu bạn đang trên hành trình học lái xe, hãy tin rằng nếu mình làm được, bạn cũng sẽ làm được. Nhớ hít thở sâu, đối mặt với nỗi sợ và đừng bao giờ bỏ cuộc.
Cuối cùng, mình muốn chia sẻ câu nói của thầy giáo: “Mày có thể lái rất tốt, nhưng nếu không đậu ngay thì chỉ có nghĩa là thời điểm chưa tới thôi. Hãy kiên nhẫn.”

Cám ơn các bạn đã đọc bài

Mình rất vui nếu các bạn có thể ủng hộ mình ở buy me a coffee

Saturday, March 14, 2020

Vy ơi là Vy


tấm hình được chụp cách đây 1 tháng khi mình cũng ngừoi bồ đi chơi Provins. lúc đó cô vy đã đặt những bước chân đầu tiên lên vài quốc gia nhưng vẫn còn cảm giác ở rất xa. tụi mình lúc đó vẫn còn bàn chuyện đi Ý, nắm tay nhau tham quan Venice - một to-do rất cliché của bao couple. vậy mà chỉ 1 tháng sau, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. chuyến đi Ý bị huỷ, và cô vy thì có thể ập tới cửa nhà bất cứ lúc nào vì tụi mình đang sống ở vùng (mà WHO mới gọi là) 'tâm dịch’. bình thường mình vẫn cảm nhận được sự chill của các bạn người Đức cho đến hôm nay, hàng loạt thay đổi xảy ra, công ty yêu cầu Work from home (ít nhất là 1 tuần), trường đóng cửa đến 20.4, trong siêu thị các quầy rau củ quả bị hốt sạch như vừa trải qua một cuộc càn quét mà mình luôn là đứa chậm 1 nhịp (cũng may là hốt được giấy vệ sinh về nhà), lên xe bus thì toàn bộ chỗ ngồi của bác tài đã được cách ly. và rất rất nhiều sự thay đổi khác trong tương lai nữa mà dù muốn hay không vẫn phải đối mặt.

rồi nhớ về cách đây 1 năm. năm ngoái thời điểm này đang còn chạy đôn chạy đáo chuẩn bị visa với những trăn trở: không biết quyết định đi học vào lúc này có đúng không, xứng đáng với những gì mình bỏ ra hay không? sau khi đắn đo và tính toán thiệt hơn, kết luận rút ra trải nghiệm mình có được mới là thứ quý nhất. (mà không ngờ tới trải nghiệm tâm dịch ở xứ người thật sự khó đỡ). đúng là năm vừa qua rất nhiều lần-đầu-tiên, nhiều cung bậc cảm xúc mà nếu hồi xưa chùn chân thì sẽ không bao giờ có được. 'Ở hay về?’ chắc là câu hỏi được nhiều bạn ở xa nhà đặt ra cho bản thân. mỗi người sẽ có những quyết định mà thời điểm đó sẽ thấy hợp lý nhất nên không có đúng hoặc sai. riêng với mình, mình đã đặt niềm tin và quyết định để đặt chân đến một đất nước, nơi này đã từng trải qua cùng mình những điều tốt đẹp thì khi những điều ngược lại xảy ra, mình vẫn phải tin, và ở lại. trường hợp xấu nhất là 70% người dân sẽ dính, mình ở trong 70% đó, và tự thân một mình cách ly ở nhà, chỉ mong không đến nỗi quá vật vã thôi. sợ chứ sao không sợ khi mà người yếu như cọng bún thiu. 

nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ qua. 
như một người đã từng dặn mình, nếu luôn tìm kiếm sự ổn định thì bản thân sẽ luôn bất ổn, chỉ khi thấy ổn định dù ở trong mọi sự bất ổn nào mới là sự ổn định thật sự. (hơi lặp nhiều chữ ổn vì không nhớ nguyên văn nhưng các bạn hiểu đại ý mà ha). 
chúc mình và mọi người luôn giữ sự lạc quan và bình tĩnh vượt qua đại dịch.

nếu bạn thích bài viết của mình, hãy ủng hộ mình ly 🍺 ở trang này nhé https://www.buymeacoffee.com/lphan

Friday, January 11, 2019

những ngày cố gắng

Hôm nay là tròn 30 ngày kể từ lúc bắt đầu lối sống lành mạnh: chạy bộ thường xuyên 1 tuần 3-4 lần 1.5km + không uống cồn + uống sinh tố rau xanh mỗi ngày - sinh tố mà mình tự thấy gớm ói như bài viết phía trên. kể ra cũng không phải thành công gì to tát so với những người sống khỏe khác nhưng đối với mình chắc là 1 thành tựu lớn lao trong 1 năm 2018 không có thành tựu gì này.

đối với mình việc bắt đầu 1 điều gì đó rất dễ, nhưng phải bền bỉ theo nó là một điều cực kỳ khó khăn, vì tính có mới nới cũ - hồi xưa thôi giờ bớt rồi. kể từ sau lần chạy 21km và nhận ra cơ thể sức bển yếu rõ rệt nên mới quyết tấm bắt đầu luyện tập và xem mình theo được tới đâu. hôm nay đánh dấu ngày thứ 30. mình nói đùa với V: đã 30 ngày cai cồn được rồi, hôm nay sẽ tự thưởng chai bia cho mình (đúng là lý lẽ của kẻ đã từng khoái nạp cồn vào người). hôm nay mình cũng tăng số km lên 2km chạy bộ, tới hôm nay chạy không bị nhức hông và cũng ít hụt hơi hơn, có thể cảm nhận được sự tiến bộ. bởi có 1 lời khuyên rất đúng là khi bắt đầu luyện tập đừng nên đặt cái gì quá to tát làm mục tiêu, từ cái nhỏ đến cái lớn. hồi xưa mà bắt chạy 2km chắc yên phận nằm trên giường không thôi. năm 2019 chưa có resolution gì ngoài chuyện vẫn bền bỉ làm tốt những thứ đang làm và đặc biệt phải ngủ sớm dậy sớm.

hôm bữa có đọc 1 bài nói về luyện tập, đại ý khi tập - đặc biệt tập nặng khiến các nhóm cơ đau, cơ thể sẽ có cơ chế tạo ra endorphines - chất giống morphine để giảm đau, và chất này cũng tăng sự lạc quan và mood của mình nữa. nên thường tập xong cảm thấy 'sung' và muốn thay đổi cả thế giới là vậy. mà mình thường tập buổi tối. tới tối mà muốn thay đổi thế giới thì cũng khá muộn rồi. nên năm mới ráng dậy sớm tập luyện có có tinh thần chiến đấu cả ngày dài. và đặc biệt những lúc buồn, down mood, lại càng phải xách giày ra chạy thục mạng hoặc đi hít đất. cố gắng 2019 sẽ la năm của dịch chuyển và vận động. 

Popular Posts