Showing posts with label training. Show all posts
Showing posts with label training. Show all posts

Saturday, March 14, 2020

Vy ơi là Vy


tấm hình được chụp cách đây 1 tháng khi mình cũng ngừoi bồ đi chơi Provins. lúc đó cô vy đã đặt những bước chân đầu tiên lên vài quốc gia nhưng vẫn còn cảm giác ở rất xa. tụi mình lúc đó vẫn còn bàn chuyện đi Ý, nắm tay nhau tham quan Venice - một to-do rất cliché của bao couple. vậy mà chỉ 1 tháng sau, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. chuyến đi Ý bị huỷ, và cô vy thì có thể ập tới cửa nhà bất cứ lúc nào vì tụi mình đang sống ở vùng (mà WHO mới gọi là) 'tâm dịch’. bình thường mình vẫn cảm nhận được sự chill của các bạn người Đức cho đến hôm nay, hàng loạt thay đổi xảy ra, công ty yêu cầu Work from home (ít nhất là 1 tuần), trường đóng cửa đến 20.4, trong siêu thị các quầy rau củ quả bị hốt sạch như vừa trải qua một cuộc càn quét mà mình luôn là đứa chậm 1 nhịp (cũng may là hốt được giấy vệ sinh về nhà), lên xe bus thì toàn bộ chỗ ngồi của bác tài đã được cách ly. và rất rất nhiều sự thay đổi khác trong tương lai nữa mà dù muốn hay không vẫn phải đối mặt.

rồi nhớ về cách đây 1 năm. năm ngoái thời điểm này đang còn chạy đôn chạy đáo chuẩn bị visa với những trăn trở: không biết quyết định đi học vào lúc này có đúng không, xứng đáng với những gì mình bỏ ra hay không? sau khi đắn đo và tính toán thiệt hơn, kết luận rút ra trải nghiệm mình có được mới là thứ quý nhất. (mà không ngờ tới trải nghiệm tâm dịch ở xứ người thật sự khó đỡ). đúng là năm vừa qua rất nhiều lần-đầu-tiên, nhiều cung bậc cảm xúc mà nếu hồi xưa chùn chân thì sẽ không bao giờ có được. 'Ở hay về?’ chắc là câu hỏi được nhiều bạn ở xa nhà đặt ra cho bản thân. mỗi người sẽ có những quyết định mà thời điểm đó sẽ thấy hợp lý nhất nên không có đúng hoặc sai. riêng với mình, mình đã đặt niềm tin và quyết định để đặt chân đến một đất nước, nơi này đã từng trải qua cùng mình những điều tốt đẹp thì khi những điều ngược lại xảy ra, mình vẫn phải tin, và ở lại. trường hợp xấu nhất là 70% người dân sẽ dính, mình ở trong 70% đó, và tự thân một mình cách ly ở nhà, chỉ mong không đến nỗi quá vật vã thôi. sợ chứ sao không sợ khi mà người yếu như cọng bún thiu. 

nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ qua. 
như một người đã từng dặn mình, nếu luôn tìm kiếm sự ổn định thì bản thân sẽ luôn bất ổn, chỉ khi thấy ổn định dù ở trong mọi sự bất ổn nào mới là sự ổn định thật sự. (hơi lặp nhiều chữ ổn vì không nhớ nguyên văn nhưng các bạn hiểu đại ý mà ha). 
chúc mình và mọi người luôn giữ sự lạc quan và bình tĩnh vượt qua đại dịch.

nếu bạn thích bài viết của mình, hãy ủng hộ mình ly 🍺 ở trang này nhé https://www.buymeacoffee.com/lphan

Friday, January 11, 2019

những ngày cố gắng

Hôm nay là tròn 30 ngày kể từ lúc bắt đầu lối sống lành mạnh: chạy bộ thường xuyên 1 tuần 3-4 lần 1.5km + không uống cồn + uống sinh tố rau xanh mỗi ngày - sinh tố mà mình tự thấy gớm ói như bài viết phía trên. kể ra cũng không phải thành công gì to tát so với những người sống khỏe khác nhưng đối với mình chắc là 1 thành tựu lớn lao trong 1 năm 2018 không có thành tựu gì này.

đối với mình việc bắt đầu 1 điều gì đó rất dễ, nhưng phải bền bỉ theo nó là một điều cực kỳ khó khăn, vì tính có mới nới cũ - hồi xưa thôi giờ bớt rồi. kể từ sau lần chạy 21km và nhận ra cơ thể sức bển yếu rõ rệt nên mới quyết tấm bắt đầu luyện tập và xem mình theo được tới đâu. hôm nay đánh dấu ngày thứ 30. mình nói đùa với V: đã 30 ngày cai cồn được rồi, hôm nay sẽ tự thưởng chai bia cho mình (đúng là lý lẽ của kẻ đã từng khoái nạp cồn vào người). hôm nay mình cũng tăng số km lên 2km chạy bộ, tới hôm nay chạy không bị nhức hông và cũng ít hụt hơi hơn, có thể cảm nhận được sự tiến bộ. bởi có 1 lời khuyên rất đúng là khi bắt đầu luyện tập đừng nên đặt cái gì quá to tát làm mục tiêu, từ cái nhỏ đến cái lớn. hồi xưa mà bắt chạy 2km chắc yên phận nằm trên giường không thôi. năm 2019 chưa có resolution gì ngoài chuyện vẫn bền bỉ làm tốt những thứ đang làm và đặc biệt phải ngủ sớm dậy sớm.

hôm bữa có đọc 1 bài nói về luyện tập, đại ý khi tập - đặc biệt tập nặng khiến các nhóm cơ đau, cơ thể sẽ có cơ chế tạo ra endorphines - chất giống morphine để giảm đau, và chất này cũng tăng sự lạc quan và mood của mình nữa. nên thường tập xong cảm thấy 'sung' và muốn thay đổi cả thế giới là vậy. mà mình thường tập buổi tối. tới tối mà muốn thay đổi thế giới thì cũng khá muộn rồi. nên năm mới ráng dậy sớm tập luyện có có tinh thần chiến đấu cả ngày dài. và đặc biệt những lúc buồn, down mood, lại càng phải xách giày ra chạy thục mạng hoặc đi hít đất. cố gắng 2019 sẽ la năm của dịch chuyển và vận động. 

Popular Posts