"Nguyễn Thị Tình Duyên, khi đi em mang hết tất cả trái tim, niềm hi vọng của một số bạn dưới trần gian. Em ở đâu, về nhà gấp, cả nhà đang trông và rất nhiều người đang truy đuổi. Mọi người sẵn sàng bỏ qua và không truy cứu hành vi của em!"
Hôm bữa mình đi ăn với một bạn, bạn tâm sự về những cuộc tình chóng vánh mà bạn vừa trải qua. Mình chỉ biết trả lời "Miễn sao dừng đúng lúc để vẫn còn những ký ức đẹp về nhau là được rồi". Trước giờ mình vẫn quan niệm rằng 'live in the moment' mới là quan trọng vì ngoài sợi dây tình cảm từ ba mẹ ra thì hiếm có cái nào vĩnh cửu lắm (ít nhất thì cho đến lúc này mình thấy là vậy đó, ai không đồng ý thì có quyền dừng đọc ở đây). Quay lại chuyện bạn đó, nói xong thì bản đưa mắt nhìn vào khoảng xa xăm vô định nào đó về hướng 45* chĩa thẳng vào tòa nhà Bitexco, rồi buông ra những lời làm mình bất chợt nhói lòng
"Giữa hàng ngàn con người ngoài kia, tìm nhau đã là khó rồi, vậy mà còn phải làm sao để người đó yêu mình, mà đó là chưa đến cái step quyết định đâu nha, quan trọng là phải giữ nhau được nữa"
Trời ơi, nghe xong thì bảo đảm ai chưa yêu chắc hết dám yêu luôn vì thấy tương lai sao mà bít đường yêu quá trời ????
Thú thiệt qua nhà bạn nào mà thấy ba má vẫn còn nồng nàn, bác gái chăm bác trai từng li từng tí, xong rồi bác trai thỉnh thoảng chọc yêu bác gái, giống như đôi chim trẻ mới yêu trong mắt 2 người chỉ có nhau, mình thiệt tình là phục sát đất: sao mà hay quá vậy! Vì mình quen nhiều bạn mà ba má nó ly thân, hoặc ba má vẫn ở với nhau nhưng sống vì Nghĩa nhiều hơn vì Tình (gia đình mình cũng là 1 trong số đó) nên mình hiểu cái cảm giác ngột ngạt khi mà cái thứ đáng lẽ ra phải nâng niu trân trọng bằng tình yêu thì tới giờ chỉ được làm bằng nghĩa vụ. Lúc mà thấy 'lửa yêu' của 2 bác mình chỉ muốn nhào vô hỏi bí quyết? Mà hỏi làm chi khi bí quyết có ngập mặt báo, mặt sách, mặt internet, đâu có thiếu, vậy mà mấy ai làm được. Ráng ráng cứu vớt thì có thể đó, nhưng cứ cảm thấy sai sai. Cho nên nhà bạn nào mà hôm nào cũng bập bùng lửa yêu, nóng hừng hực quanh năm suốt tháng thì lo mà tận hưởng nghen chưa, mấy bạn may mắn lắm đó!
Lí do mà có cái note này thiệt ra ai cũng biết rồi đó, ngày Valentine cận kề, cái ngày mà cứ 9 tháng 10 ngày sau sẽ có đợt bùng nổ dân số (tầm tháng 11 - tháng sinh nhật của mình x_x), cái ngày mà 1-2 ngày trước đó news feed của mình sẽ ngập tràn những bài đại loại như '1001 cách tán gái', 'Lí do vẫn khiến bạn FA', 'Cả thế giới phát sốt với đập chim' (ah đơn giản vì sự nổi tiếng của trò Flappy bird này trùng hợp vào dịp trước Valentine thôi). Mình đọc hết, bi quan có lạc quan có, đúng sai thì dựa trên sự cọ xát trải nghiệm của người đọc, nhưng có một ý mình hoàn toàn nhất trí. Đại loại thế này:
Bạn yêu cho chính bạn, vì bạn cảm thấy đã tới lúc bạn muốn đặt con người đó lên trên cả bản thân mình, và bạn hạnh phúc khi làm điều đó. Chứ bạn không yêu vì sự tác động của người khác, vì ba mẹ họ hàng nhắc khéo, vì người ngoài nhìn vô chỉ trỏ đàm tiếu, vì đứa này hạnh phúc quá mình cũng muốn được như vậy, vì đồng nghiệp đám cưới nên phải yêu đi để 2-3 năm nữa đám cưới? Mấy người này chỉ là khán thính giả thôi; nhân vật chính, ngôi sao được bôi son dặm phấn kiêm người kéo màn, chỉnh âm thanh ánh sáng cho vở kịch là bạn kia mà !!! Đâu có ai mượn nghe lời rồi khi yêu không thành là lôi người con gái tên Nguyễn Thị Tình Duyên ra trách cứ!
Bởi vậy, cái người con gái phía trên tựa đề cũng khổ lắm, ai yêu cũng réo mà không yêu cũng réo rần rần, phải làm dâu trăm họ, đu dây múa cột múa lửa khỏa thân hát tuồng các kiểu mà vẫn không vừa lòng chúng sanh. Thấy tội nghiệp luôn!
Kết thúc một câu: Ai chưa có người yêu thì cứ cố gắng vạch lông vạch lá vạch hết tất cả ra mà tìm, ai có rồi thì cứ yêu hết mình, yêu được phút nào hay phút đó vì cái sự nghiệp Tìm - Yêu - Giữ nó khó lắm, đắc đạo tới được cái mức cuối nó không dễ đâu, cho nên nếu không tới được thì cũng bình tĩnh can đảm chìa cái ngón tay trỏ mà nhấn restart mọi thứ. Người con gái tên Tình Duyên đã sắp đặt hết rồi, cứ xuôi chèo theo đi, vì giờ không theo ẻm thì biết theo ai?