Showing posts with label career. Show all posts
Showing posts with label career. Show all posts

Monday, September 19, 2022

PODCAST Out Of Office - Episode 02 với Vi - Tắt Social Media để tìm về bên trong

Đây là cuộc nói chuyện với một người bạn cũ. Cách đi du lịch của bạn là tìm đến những nơi hẻo lánh xa xôi, thậm chí là không bắt được sóng điện thoại. Không điện thoại, vậy thì bạn làm gì?

Chỉ sau hai ngày như thế ở tại một nơi trên Đà Lạt, mà khiến lúc về bạn phải ‘sốc’ văn hóa.
Mọi người hãy nghe xem nơi này có ma lực gì khiến bạn khách mời thay đổi như thế.
Và mình mong bạn trong tương lai có một chuyến du lịch mà có thể thoải mái tắt điện thoại trong vòng 30 ngày 😁








Monday, April 9, 2012

Quá trình thai nghén TVC storyline: Thuốc nội tiết tố + xúc xích = Những đêm mất ngủ




“Anh không thấy phê gì hết em ơi”


Tôi thở hắt ra khi nghe lời nhận xét từ người đồng nghiệp.Tôi nhận ra sự thật phũ phàng là nếu không thể làm anh sướng thì tôi cũng sẽ thất bại với những người khác, bao gồm khách hàng của mình và cây xúc xích của họ

Tối đó, đầu tôi bị vây quanh bởi hàng ngàn ý nghĩ mông lung về cây xúc xích của khách hàng. Tôi không thể lí giải được cảm giác khi xung quanh có rất nhiều cây xúc xích nhưng vẫn không đáp ứng những “cơn đói” và “cơn khát” đang bủa vây. Bình thường cây xúc xích đối với tôi là một thứ đầy xúc cảm. Nó có thể khỏa lấp sự khát khao, thèm muốn. Mềm thế, dai thế, thơm thế, ai mà có thể không xao động trước một thứ đầy quyến rũ đến như vậy. Thế nhưng hôm nay thì lại khác. Hình ảnh đó bám riết lấy tôi như có một ma lực và điều đó bắt đầu làm tôi thấy lo lắng, bồn chồn. Có lẽ bởi vì thời gian bỏ ra bên cây xúc xích đã quá nhiều, vậy mà vẫn chưa tìm được lối thoát cho cả hai.  
 
Sau từng ấy ngày cả chung chạ với cây xúc xích, cảm giác ngất ngây lúc đầu đã nhường chỗ cho sự tuyệt vọng khi không thể cho ra một kế hoạch hoàn hảo để đưa khách hàng vào tròng dù đã vắt kiệt máu não. Vẫn có sót lại vài chiêu trò, nhưng liệu khách hàng sẽ được đưa lên đỉnh đến nơi đến chốn hay không, hay được nửa chừng rồi té uỵch, đè bẹp đi những hy sinh và niềm hi vọng mới chớm của tôi.

Rồi thuốc nội tiết tố đến như một tia sáng lóe cuối đường hầm. Nó làm mọi người phụ nữ như tôi cảm thấy hưng phấn thêm. Thứ thuốc này như một linh đơn kỳ diệu bơm vào chút sinh khí cho những ngày sống trong ê chề, tăm tối. Khoái cảm bỗng tràn về, bật tung cánh cửa sổ của ý tưởng, truyền cái cảm giác bồng bềnh thật khó tả. Tôi như được thả hồn để bay đến chốn bồng lai tiên cảnh, phiêu diêu trong dạ khúc diễm tình. Dường như khi tâm hồn càng phóng túng, khó nắm bắt thì đam mê vốn được chôn vùi dưới tầng đất sâu thẳm có dịp được bùng phát mãnh liệt.

Trận chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu. Và tôi biết mình không thể đánh đơn lẻ trong cuộc chiến đi tìm ý tưởng này.Tôi cùng đồng nghiệp lao vào những lọ thuốc, những cây xúc xích. Chúng tôi xem nó như cuộc sống của mình. Người khác nhìn vào bảo chúng tôi thật hoang dại. Nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi biết nhiệm vụ duy nhất của mình: Làm khách hàng phải sướng phát điên lên, phải cuồng say, phải hạnh phúc để rồi phải quấn quít lấy chúng tôi. Chỉ cần như thế là chúng tôi đã mãn nguyện.

Đêm dài lắm mụn, nhất là những buổi đêm quằn quại cùng cây xúc xích và lọ thuốc ấy: Làm mọi cách để truy tìm ý tưởng cho 2 sản phẩm này. Những trận cãi vả vì bất đồng, những giọt nước mắt đau đớn, những nụ cười sảng khoái cứ thế xuyên khắp màn đêm nhắc nhở chúng tôi về một chân trời tươi sáng, nơi những TVC đang được thai nghén, hình thành

Ai cũng ấp ủ một sự hy vọng: Sau tất cả những đau khổ, hạnh phúc rồi sẽ đến, rồi sẽ đến

*TVC: TV commercial - Những đoạn phim quảng cáo được phát trên TV mà bạn vẫn xem hằng ngày (độ dài 15s hoặc 30s)
*Thuốc nội tiết tố: Thực phẩm chức năng để cân bằng nội tiết tố nữ estrogen trong cơ thể, giúp phụ nữ "hồi xuân" khi đã bước qua tuổi xế chiều

Saturday, January 7, 2012

Những cuộc đuổi bắt nghiệt ngã của tạo hoá



Đứa bạn mình mê mẩn anh A, anh A thì si luỵ chị B, chị B lại say đắm anh C. Câu hỏi đặt ra: vậy có khi nào anh C sau này lại chết mê mệt bạn mình không ? Trong lúc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời cho cái vòng lẩn quẩn này thì mình lại phát hiện một thứ khác thú vị hơn.

Đồng tiền chỉ là cơ chế giúp con người có động lực để lao động. Nếu bây giờ cả thế giới chuyển sang chế độ nền kinh tế hàng hoá thì lúc này dù nó có là một tờ giấy lộn hoặc một tờ polyme trơn láng đi nữa thì cũng chả ai thèm đếm xỉa, và có chứa những tờ tiền vô nghĩa này cũng chỉ tổ chật nhà. Tương tự như vậy, những cuộc đuổi bắt này là cách mà thế giới vận hành dưới sự kiểm soát của những quyền lực tối cao hơn như "Duyên - Nợ" , "Nhân - Quả" và quy luật "Cho - Nhận". Nó giúp con người ta có động cơ để tin và sống. Thử nghĩ có ngày nào mà bạn lại không đuổi bắt một cái gì đó hông?  Rượt theo xe buýt ? Chạy theo deadline ? Ăn sáng như ma đuổi để không bị trễ giờ học ? hay một cách xa xôi hơn chạy theo những ước mơ, hoài bão của bạn? Có hông ? Có ! Có ! Có ! Có !
Ai cũng phải công nhận, cũng nhờ có những cuộc đuổi bắt này mà thế giới ngày một phát triển, theo hướng nào thì không ai biết và cũng tuỳ cảm nhận của mỗi người.
Độ dài của những cuộc rượt bắt này tuỳ thuộc phần nhiều vào sức chịu đựng và cái tôi của người trong cuộc. Nhiều khi đã chạy kịp sát đến kẻ đằng trước, tưởng chừng một cái chạm tay là chinh phục được, vậy mà cái chạm tay đó lại cứ như xa hoài xa mãi. Khi phải đi 10 bước để đến với một người, thì 9 bước mới là nửa đoạn đường. Lúc này thì muốn bỏ cuộc lắm, những nghĩ lại chặng đường đã đi, ai mà không tiếc nuối, cái tôi to lớn lại càng không cho phép bạn từ bỏ. Vậy nên Dan Brown đã tinh tế gói ghém tất cả các điều này trong câu "Nothing captures human interest more than human tragedy". Biết là đâm đầu vô thì khổ những không đâm vào thì lại lỗ. Người ta thường không thích lỗ nên thà chịu khổ còn hơn là lỗ.

Vậy những người đã yên phận, settle down hết rồi là những người đã đuổi bắt thành công? Không hẳn. Trong những cuộc chạy đua đường trường thế này, giữa đường thấy mệt là chuyện đương nhiên, nhất là phụ nữ, khi họ phải vừa mang guốc vừa chạy (đàn ông thì thường mang dép lào nên chạy rất hăng !). Thế là những người phụ nữ sẽ dừng bên vệ đường ngồi nghỉ mệt và ăn xoài, buông tha người đằng trước. Và như vậy, chỉ cần người đằng sau xuất hiện đúng lúc và ở đúng nơi (cũng không cần đúng người) là người phụ nữ sẽ chọn người ấy. Sau này có hạnh phúc không thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nghề và nghiệp cũng vậy. Nghề là một công việc mà người ta sành sỏi, chuyên môn và đủ mang lại ngày 3 bữa cho miệng mình và miệng của người khác. Nghiệp là cái mà bạn muốn sẽ gắn bó suốt đời, là tiếng gọi của con tim, mang lại cái đam mê cháy bỏng mà Nghề sẽ không làm được. Thường thì sẽ không dễ dàng gì để Nghề, Nghiệp và bạn cùng nắm tay dung dăng dung dẻ trên một con đường mà cả 3 sẽ lại rượt bắt nhau, tất nhiên bạn sẽ đuổi theo cái Nghiệp, và Nghề thì đuổi theo bạn nhắc nhở bạn về miếng cơm manh áo. Chặng đường đến với Nghiệp sẽ đòi hỏi không ít đánh đổi, không ít thất bại, không ít nước mắt nhưng nhờ vậy con tim sẽ được mài giũa trong những khát khao để càng quyết tâm hơn, đến lúc này thì 99,999% là bạn đã đi được 9.5 bước để đến với bạn Nghiệp rồi đó.

Vậy đó, cuộc sống có những kẻ thắng cuộc, những kẻ giả vờ mình thắng cuộc để có được peace of mind, và những kẻ thua cuộc luôn dày vò bản thân đến hết đời
Quyền lựa chọn là ai trong những cái tên trên đó đều là ở sự quyết định của bạn.
Chúc bạn may mắn trong cuộc đuổi bắt đầy nghiệt ngã này, có mệt thì dừng chân một tí để vừa ăn xoài vừa xem hình ở đây nhé http://www.flickr.com/photos/lyngphan/

Saturday, December 31, 2011

Linh đối phó với 2011 theo cách của riêng mình



Giữa muôn ngàn con đường, tại sao cứ phải chọn cho mình một con đường khó đi, cực kỳ ngoằn ngoèo.Thích mạo hiểm mà lại sợ chết, thể loại này thì chỉ có một kết cục thôi: chẳng bao giờ đi đến được một kết cục.

Ừ thì có người hỏi tui sao thích loanh quanh cho đời mỏi mệt chi vậy? Nói thiệt chứ tìm cái câu trả lời tui cũng phải "loanh quanh" trong muôn vàn cái lý do, và sau khi mất ngủ mấy đêm liền để hôm sau ngủ bù thì câu trả lời lại vô cùng đơn giản:

"Chỉ vì tui còn trẻ"

2011, 20 tuổi ùa vào đời.

Hết còn cái "tham sân si" cho mọi thứ, bây giờ chỉ còn tham một số thứ nhất định. Vui mừng vì nhờ hết bệnh "a dua" mà con đường bỗng bớt đi vài ngã ba và vài cái bùng binh. Thật ra nếu zoom out thì con đường đời của ai cũng chỉ hiện rõ có một chiều và chả có cái ngã rẻ nào cả "Từ điểm xuất phát đến kết thúc". Càng zoom in thì càng thấy nó như một cái mê hồn trận. Nhiều khi cái mê hồn trận của người này nó móc nối với người kia, bởi vậy mới hình thành cái gọi là "duyên nợ". Có những cái nợ mà tui cố gắng lấy kềm, lấy búa cũng không bẻ được cái móc nên cũng ngậm ngùi ôm hận trả nợ tiếp. Sao lại hận ? Vì nhiều lúc tui mún thoát nợ, cái đầu tui gân cổ "Thôi xù luôn đi", trái tim tui thì la làng "Có nợ thì phải trả chứ, không thôi tội nghiệp người ta". Những lúc như vậy, trái tim tui thường hay thắng lắm, và người tội nghiệp thành ra là tui. Cũng nhờ vậy mà tui được cái tính trách nhiệm, trả nợ nhiệt tình, yêu ai cũng yêu như lần đầu tiên.

Tính tui ương ngạnh, lì lợm, mẹ tui là người sẽ hùng hồn công nhận và cho kèm hàng loạt ví dụ nếu bạn muốn kiểm chứng. Mẹ là người sợ tui "không giống ai" trong những chuyện bình thường và đặt niềm tin vào tui ở những chuyện phi thường nhất. Đa phần vì tính ương ngạnh, lì lợm mà tui toàn tự làm khổ, làm khó mình. Cái gì càng rượt sau lưng tui thì tui càng chạy trốn, và toàn chạy theo thứ khác (tất nhiên tui phải thích thứ này lắm lắm chứ không phải chạy vì thấy đứa kế bên cũng đang chạy giống tui). Tui biết tui khùng mà tui chả biết cách thay đổi và thực tình là không muốn thay đổi.

2011 của tui chả khá khẩm hơn 2010 là mấy, điển hình là chuỗi ngày tháng xui xẻo ê chề tới nỗi không dám làm gì, đó là chưa kể chuyện tình cảm thì lỗ nặng, học hành thì huề vốn - ở đây có nghĩa học bao nhiêu trả lại người thầy bấy nhiêu. May mà mấy ngày cuối năm cũng gỡ độ lại được bằng cách chấm dứt thời kì "Ăn bám"

Thôi thì chốt lại 1 năm, già thêm một tuổi nhưng nãy giờ vẫn phải nhấn mạnh mình đang trẻ. Con người khác con vật ở chỗ ngoài sống bằng thức ăn ra thì còn sống bằng niềm tin. Trong lúc niềm tin chưa sụp đổ hoàn toàn thì cứ tin đi, ai cấm ?

Còn bây giờ thì mời 2011 biến dùm.

Popular Posts