Showing posts with label ohGodwhy. Show all posts
Showing posts with label ohGodwhy. Show all posts

Tuesday, July 26, 2022

Therapist


sau những lần gặp therapist trước quá thất bại, lần này gặp được chị therapist tuyệt vời ngoài mong đợi. chắc lần trước gặp straight male nên ko hợp vibe, nói chuyện mà 2 bên cứ gà gật, người nghe ko hứng thú nghe làm ng kể cũng ko muốn tiếp tục. chị therapist lần này mình vừa thấy profile là ấn chọn liền. chị đang sống ở Canada nên phải gặp online, session đầu kéo dài 45p - chắc chắn ko đủ cover hết cả cuộc đời, nên buổi đầu chủ yếu là làm quen thôi. chị cũng bảo ko mong đợi mình sẽ bộc bạch với 1 người lạ nào đó mới quen. tuy nhiên cách chị đặt câu hỏi khiến mình cảm thấy như thật sự được lắng nghe, thế là cứ tuôn trào 1 mạch. chị cũng ko đưa ra 1 giải pháp nào cụ thể, chủ yếu là đưa những gợi ý để mình suy nghĩ về việc chọn điều gì là hợp lý nhất với bản thân. chị diễn tả trong nhiều sự xô đẩy đang diễn ra trong cuộc sống thì quan trọng nhất là phải tìm đến một điều để dựa vào (có thể là pet, ‘creative outlet’ nào đó, vv…) vì chúng ta rất cần những điều ’silly, playful‘ khiến mình mỉm cười và bất ngờ mỗi ngày. điều có lẽ đã từ rất lâu rồi mình ko tìm được. chỉ đến hôm bữa gặp chị mới có cảm giác sẽ có người đồng hành đi tìm cùng mình.

chị cũng chia sẻ rất bất ngờ khi cảm thấy mình rất ’stable’ dù trải qua những sự thay đổi này - chắc chị đang tưởng tượng người khác trong trường hợp mình thì sẽ hoá điên hay sao. không biết chị khen thật hay chỉ để động viên, dù gì cũng tạo động lực cho mình cố thêm chút nữa.

túm lại rút ra được kết luận,

  • tại sao triệu phú chết đi để lại triệu đô cho những con mèo, con chó - vì tụi nó là sự ’silly, playful’ mà mỗi ngày họ có thể có được
  • mình chưa hẳn có được 1 giải pháp rõ ràng, những điều này không quan trọng. quan trọng hơn hết là sẽ có người thực sự lắng nghe, cho mình cảm giác sẽ đi tìm cùng mình giải pháp. vì chỉ chính mình mới biết được điều gì là tốt nhất.
    và với những người trầm cảm cũng vậy, cái họ cần có lẽ không phải một giải pháp, hay câu nói “Vui lên đi” (ủa alo ai mà không biết), mà cái họ cần là được lắng nghe, chấp nhận.

Saturday, April 11, 2020

Prague trong tim mình

*This article contains affiliate links. If you click through and make a qualifying purchase, I may earn a small commission at no additional cost to you.

sau chuỗi ngày ở nhà cứu thế giới cảm thấy cuồng chân nên đành lôi hình cũ ra ngắm nghía. chuyến đi Prague diễn ra đầu tháng 2, khi tiết trời vẫn còn se lạnh bao trùm bởi những cơn mưa phùn. bọn mình dành buổi chiều đầu tiên để thăm Prague castle, với mục tiêu ghé uống được quán bán rượu vang duyên dáng nằm bên chân đồi. do mải mê tìm quán bánh mì việt nam gợi nhớ hương vị quê hương nhưng rốt cuộc lại ăn 2 phần bún hải sản xoa dịu chiếc bụng đói, tận 3h tụi mình mới bắt đầu leo lên ngọn đồi tìm tới Prague castle. trời lúc này mưa lất phất nhưng không ngăn dòng người ngược xuôi tìm lên đây. trước khi vào, tụi mình may mắn được xem tiết mục đổi ca trực của binh sĩ gác cổng, tiết mục đâu đó chừng 5p. sau đó lại nối đuôi dòng người vào Nhà thờ St. Vitus với lối kiến trúc Gothic, 2 đứa ngẩn ngơ trước các bức stained glass phía bên trong, có đôi lúc nổi da gà. 




khu Prague castle rất rộng, lời khuyên là các bạn nên mua vé tham quan trọn gói trước khi vào và khởi hành thật sớm để đi được các điểm tham quan. đừng như tụi mình đến nơi lúc trời gần sập tối, các điểm tham quan gần đóng cửa, chỉ kịp đi con đường Golden Lane bán đồ lưu niệm. ở đây mỗi căn nhà sẽ chuyên bán một mặt hàng khác nhau, chẳng hạn có nhà chỉ toàn bán ly và cốc. con đường nhỏ với có các ngôi nhà nhỏ xinh cổ kính muôn sắc màu chỉ cần nán chân lại là quên cả thời gian. 



trên con đường đi xuống phố, bọn mình đã hoàn thành ‘sứ mệnh’ tìm ra nhà bán rượu vang Villa Richter. quán rượu nằm mấp mé phía chân đồi. từ đây có thể phóng tầm mắt xuống cả thành phố Prague yên bình nếu may mắn ngồi được gần cửa kính. ngôi nhà bằng kính bên trong phủ rợp cây xanh thật duyên dáng rất lý tưởng ngồi nhấm nháp ly rượu vang trong buổi chiều hoàng hôn dần buông, xứng đáng là địa điểm must-go. prague về đêm có một nét đẹp đượm buồn nhưng thật quyến rũ, từ trên cao nhìn xuống thành phố mà không khỏi thổn thức.





sau 1 ngày đi bộ mệt nhoài, 2 đứa tự thưởng bằng món đùi heo muối và bắp cải, kèm 2 ly bia đen to oành - món ăn đặc sản phải thử ở đây, mình recommend quán U Fleku nha. nhà hàng có phục vụ nhạc Czech nữa, không khí sôi động thích hợp chén thêm vài ly bia nhưng hết ly đầu đã muốn no bể bụng. bia đen đầm, dịu, vương vấn chút hậu vị chocolate đắng nhẹ nhàng.  



ngày hôm sau nhân buổi sáng nắng đẹp tranh thủ đi ngay cầu tình Charles. lúc này dịch Covid lác đác ở châu Âu nhưng bà con lúc này vẫn đi đông như trẩy hội. không khí nhộn nhịp và trẻ trung. dọc đường là tiếng đàn hát của các nghệ sĩ đường phố chen giữa những tiếng gọi í ới của các du khách Trung Quốc. tụi mình đi dọc cây cầu chiêm ngưỡng vẻ đẹp thành phố với nhiều kiến trúc cổ điển từ 2 phía cây cầu. đến chân cầu bên kia có quán bán bánh trdelník, hay được gọi là bánh khói - cũng là đặc sản nơi đây. 




buổi chiều tụi mình tham gia Walking tour, hẹn ở Old town rồi được dắt đi giới thiệu lịch sử ở các nơi nổi tiếng trong Prague. đây là một dạng tour khá thú vị, đăng ký online rồi đến điểm hẹn sẽ có bạn HDV dẫn đi vòng vòng, vừa giới thiệu về lịch sử vừa xen thêm các nét về phong tục hay văn hóa nổi bật ở đây. kết thúc tour có thể tip cho HDV tùy theo độ hài lòng của mình. Ngay ở Old town square có đồng hồ thiên văn - một trong những chiếc đồng hồ thiên văn cổ nhất trên thế giới, cứ mỗi giờ là chiếc đồng hồ sẽ có màn biểu diễn 12 vị tông đồ xuất hiện. 







kết thúc 1 ngày đi bộ mệt nhoài, 2 đứa sà vào bar McCarthy’s uống bia. ở đây bia rẻ hơn nước lả phải tranh thủ thả ga. số lít bia trên đầu người ở Czech vượt xa Đức và Bỉ là có lý do cả, bia vừa ngon và rẻ thế kia. không gì tuyệt vời hơn khi trong không gian ấm cúng, trên tay cầm cốc bia, các câu chuyện cứ tuôn trào cùng người mình yêu ở bên cạnh...

Czech có cộng đồng người Việt sống rất đông nên có hẳn chợ Sapa - gần giống chợ Đồng Xuân ở Berlin. không biết có phải do đi chợ vào ngày trong tuần không mà vắng tanh, nhìn xung quanh ngoài những người bán thì có cảm giác chỉ 2 đứa đi chợ. đến cuối chợ tụi mình ghé Chùa cầu an, ngôi chùa nhỏ và yên tĩnh, nhìn những lồng đèn giấy đu đưa mới thanh bình làm sao. kết thúc một chuyến đi trong cảm giác thật thoải mái bình an, mà không hay biết mấy ngày hôm sau sóng gió lần lượt ập tới …


mong giai đoạn này sẽ qua nhanh để mọi người lại được tiếp tục trên hành trình mơ ước của mình.

nếu bạn thích bài viết của mình, hãy ủng hộ mình ly 🍺 ở trang này nhé https://www.buymeacoffee.com/lphan

Saturday, March 14, 2020

Vy ơi là Vy


tấm hình được chụp cách đây 1 tháng khi mình cũng ngừoi bồ đi chơi Provins. lúc đó cô vy đã đặt những bước chân đầu tiên lên vài quốc gia nhưng vẫn còn cảm giác ở rất xa. tụi mình lúc đó vẫn còn bàn chuyện đi Ý, nắm tay nhau tham quan Venice - một to-do rất cliché của bao couple. vậy mà chỉ 1 tháng sau, mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. chuyến đi Ý bị huỷ, và cô vy thì có thể ập tới cửa nhà bất cứ lúc nào vì tụi mình đang sống ở vùng (mà WHO mới gọi là) 'tâm dịch’. bình thường mình vẫn cảm nhận được sự chill của các bạn người Đức cho đến hôm nay, hàng loạt thay đổi xảy ra, công ty yêu cầu Work from home (ít nhất là 1 tuần), trường đóng cửa đến 20.4, trong siêu thị các quầy rau củ quả bị hốt sạch như vừa trải qua một cuộc càn quét mà mình luôn là đứa chậm 1 nhịp (cũng may là hốt được giấy vệ sinh về nhà), lên xe bus thì toàn bộ chỗ ngồi của bác tài đã được cách ly. và rất rất nhiều sự thay đổi khác trong tương lai nữa mà dù muốn hay không vẫn phải đối mặt.

rồi nhớ về cách đây 1 năm. năm ngoái thời điểm này đang còn chạy đôn chạy đáo chuẩn bị visa với những trăn trở: không biết quyết định đi học vào lúc này có đúng không, xứng đáng với những gì mình bỏ ra hay không? sau khi đắn đo và tính toán thiệt hơn, kết luận rút ra trải nghiệm mình có được mới là thứ quý nhất. (mà không ngờ tới trải nghiệm tâm dịch ở xứ người thật sự khó đỡ). đúng là năm vừa qua rất nhiều lần-đầu-tiên, nhiều cung bậc cảm xúc mà nếu hồi xưa chùn chân thì sẽ không bao giờ có được. 'Ở hay về?’ chắc là câu hỏi được nhiều bạn ở xa nhà đặt ra cho bản thân. mỗi người sẽ có những quyết định mà thời điểm đó sẽ thấy hợp lý nhất nên không có đúng hoặc sai. riêng với mình, mình đã đặt niềm tin và quyết định để đặt chân đến một đất nước, nơi này đã từng trải qua cùng mình những điều tốt đẹp thì khi những điều ngược lại xảy ra, mình vẫn phải tin, và ở lại. trường hợp xấu nhất là 70% người dân sẽ dính, mình ở trong 70% đó, và tự thân một mình cách ly ở nhà, chỉ mong không đến nỗi quá vật vã thôi. sợ chứ sao không sợ khi mà người yếu như cọng bún thiu. 

nhưng mọi thứ rồi cũng sẽ qua. 
như một người đã từng dặn mình, nếu luôn tìm kiếm sự ổn định thì bản thân sẽ luôn bất ổn, chỉ khi thấy ổn định dù ở trong mọi sự bất ổn nào mới là sự ổn định thật sự. (hơi lặp nhiều chữ ổn vì không nhớ nguyên văn nhưng các bạn hiểu đại ý mà ha). 
chúc mình và mọi người luôn giữ sự lạc quan và bình tĩnh vượt qua đại dịch.

nếu bạn thích bài viết của mình, hãy ủng hộ mình ly 🍺 ở trang này nhé https://www.buymeacoffee.com/lphan

Monday, October 8, 2018

Chừng nào mới đẻ?

hôm nay không biết là lần thứ bao nhiêu, mẹ mình, sau khi bồng ẵm con mới đẻ của em họ, quay sang hỏi mình Khi nào con mới đẻ cho mẹ 1 đứa. Những lần trước mình không có thái độ gì đặc biệt với chuyện này nhưng sau 1 thời gian lặp đi lặp lại mình thấy rất cần phải tỏ thái độ rõ ràng "Khi nào vững mạnh về mặt tài chính và sẵn sàng về mặt tâm lý thì con sẽ đẻ", dù mình rất thương mẹ nhưng không đồng nghĩa với việc đứng cùng quan điểm với mẹ. Để nuôi nấng 1 đứa con nít không phải là một chuyện đơn giản và đơn thuần xuất phát "ý thích" của một người nào đó. Sinh ra là một đứa con nít ở VN là mặc định không có 1 privilege nào so với những đứa trẻ của các nước phát triển (xét về phương diện nền giáo dục & y tế), và để nuôi dưỡng thật tốt trên 2 phương diện này cần từ rất nhiều tiền đến rất rất nhiều tiền. Đọc tới đây chắc có nhiều người thấy Ôi sao mà thực dụng quá, bao nhiêu đứa trẻ xuất thân nhà nghèo vẫn học hành thành tài làm ông này bà nọ được. Vâng, nhưng đó là số rất ít và cần đứa trẻ phải có 1 ý chị cực cực kỳ mạnh mẽ. Và bao nhiêu đứa trẻ có được chui rèn ý chí này hay cũng sẽ thỏa hiệp với số phận đã an bài. Tiền không là vấn đề nhưng nếu không có tiền thì rõ là rất có vấn đề.

Cứ mỗi lần ngồi tính nhẩm số tiền phải bỏ ra nuôi nấng 1 đứa trẻ nên người đến 18t, thì đầu choáng váng bởi con số lên tới hàng 10; bởi quan niệm Không nuôi thì thôi, khi đã nuôi thì phải nuôi tới nơi tới chốn, cung cấp những gì tốt nhất có thể. Cho nó thử hết tất cả các hobby trên đời để biết được con thích gì, và có những hobby phải cần có nhiều tiền mới thử được. Tài chính mạnh đồng ý với việc mở ra nhiều cơ hội cho con trẻ. Vậy mà gần đây mình chứng kiến không biết bao trường hợp những đứa trẻ sinh ra bởi vì lý do "vỡ kế hoạch" và mọi người take it easy dù đó là những cặp vợ chồng không phải có tài chính khá giả, những lúc đó mình chỉ muốn đứng hỏi "Vậy có cách nào chắc chắn được sẽ không có lần vỡ kế hoạch nào nữa không hay lại vỡ từ lần này qua lần khác", nhưng thôi tự biết mình đang ở xã hội nào nên kịp dừng lại. 

Ngoài lề 1 tí, cũng liên quan đến việc nuôi con, gần đây dấy lên vụ brand Ovaltine đáp trả Milo bằng "Không cần con vô địch, chỉ cần con thích". Bản thân không phải là một bà mẹ bỉm sữa nhưng ý kiến cá nhân theo mình là một campaign marketing "vị ego" chứ không "vị nhân sinh" chút nào. Campaign được làm ra chỉ hòng lý do trả đũa chứ không xuất phát từ bản thân brand mang value gì đến KH của mình. Tất nhiên mình không ủng hộ cách nuôi dạy con quá extreme làm gì cũng phải vô địch, tuy nhiên áp lực là cần thiết phải có để phát triển. Nếu ba mẹ không có định hướng và can thiệp kịp thời mà chỉ đơn giản thảy 1 câu "Con làm gì cũng được miễn là thích" thì ko biết đứa con sẽ thành gì khi mai mốt đứa con hỏi "Con thích ăn cướp được không ba mẹ ?".

Tóm lại, đẻ con và nuôi con là việc rất khó. mình có hẳn 1 list những bà mẹ mình rất hâm mộ trong việc dạy con tốt và vẫn chu toàn được công việc cá nhân. Những nữ cường nhân này mình luôn xem là role model để khi nào rèn luyện được như vậy mới suy nghĩ đến việc có con. 

Friday, September 14, 2018

Bớt dùm cái!



hôm qua là ngày hứng sảng khi Apple ra mắt sản phẩm mới, thường những lúc này hay có những quyết định không khôn ngoan để sau này hối hận #myheartsaysYesbutmymindsaysNo. 

bản thân mình là một đứa cuồng Apple, chính xác hơn là cuồng bác Steve Jobs. cách đây 5 năm chả quan tâm cục sắt iPhone có gì hay ho tròn méo ra sao nhưng kể từ khi đọc cuốn Steve Jobs thì thái độ thay đổi hẳn. mỗi sản phẩm của Apple dưới sự dẫn đường của Steve Jobs là một biểu tượng của sự đơn giản, tinh tế, và hiểu được bản thân thương hiệu muốn làm gì (không chạy theo đám người dùng nháo nhào cái gì cũng muốn ngoài kia). khen Apple thì thôi cần nhiều giấy bút nên tạm dừng ở đây. chắc sẽ có 1 topic khác dành về vấn đề này. túm lại kể từ ngày hôm ấy, mình rất quan tâm đến những buổi ra mắt như thế này. và não bò sát sẽ khiến mình muốn mua ngay lập tức. cũng may kịp dừng lại vài giây và xem phim tài liệu Minimalism: A Documentary About the Important Things nói về những con người muốn mang lối sống này rộng rãi ở Mỹ - một đất nước bậc nhất về consumerism và mỗi ngày bị bombard bởi quảng cáo khắp muôn nơi. đây là lần thứ 2 được tiếp xúc với cách sống phi vật chất này (lần đầu là nghiền ngẫm cuốn Goodbye Things), đến giờ mình không cho bản thân là Minimalist nhưng vẫn luôn cố gắng thực hành và học hỏi những người xung quanh, mừng là đang nhận ra được dấu hiệu tích cực, sẽ chia thành 3 mẩu chuyện nhỏ

  • Chuyện căn phòng: nếu như căn phòng nhà cũ có bàn ghế, tủ, giường, kệ, bàn để đèn, tủ quần áo, tủ chưng đồ thì căn phòng nhà mới chỉ có giường, kệ TV, kệ treo đồ, tủ quần áo, tất cả đồ đạc được giữ dựa trên công năng. nội cái giường là đã có thể làm được 3 thứ: ngủ, làm việc, tiếp khách (không phải ý các bạn nghĩ trong đầu ô kê?) giường được thiết kế gầm thấp và rộng ra 4 bên với tấm nệm lọt thỏm ở giữa, nên khi vào phòng thì ai cũng biết tự động sà xuống ngồi ở bìa giường - ngồi nói chuyện mà mệt quá thì nằm xuống nói chuyện. kệ TV như tên gọi sẽ là nơi đặt TV & các đồ đạc mà vừa mới vào phòng tiện tay thì quăng lên. kệ treo đồ (đây là kệ mình thích nhất) để đặt các bộ đồ cần mặc trong tuần (tránh mỗi lần đi đâu mất thời gian suy nghĩ) và đặt những thứ mà giường + tủ quần áo + kệ TV không thể đặt. chỗ để đồ ít nên phải đắn đo mỗi khi muốn rước cái gì vào phòng. vậy đó, không gian còn lại nhiều vô số kể, vậy làm gì, cứ lăn lê bò toài tập thể dục thể thao yoga các kiểu. chỉ thiếu cái bếp thôi là có thể ở lì trong phòng 3 tháng không ra đường. 
  • Chuyện quần áo: mình luôn bị inspired bởi 2 câu chuyện: đầu tiên từ Steve Jobs (luôn mặc một chiếc áo đen cổ lọ để không phải suy nghĩ mỗi ngày mặc gì) và bạn mình (luôn mua đồ trắng + đen để dễ phối với nhau mà không cần mua nhiều), mình thì không đến mức cực đoan nhưng cố gắng chọn những quần áo màu trơn và trung tính hết sức có thể (chứ hồi xưa mắc giống gì mê color block lắm). còn lại mỗi ngày cố gắng giục 1 món ra khỏi tủ đồ. trong phim tài liệu có nói về project 333: mặc 33 item trong 3 tháng và ý tưởng này go viral khi người chị mặc 33 item tới lui mà vẫn không ai nhận ra hay thắc mắc điều gì dù chị làm trong advertising (cái nghề đòi hỏi ngựa bà nhất trên thế gian này)
  • 2 thứ trên là về vật chất, vậy còn về tinh thần thì sao. mỗi ngày bị hàng trăm mẩu quảng cáo đập vào mắt, lướt news feed thấy bạn bè mua đồ mới đi chơi hưởng thụ thì sao. phim tài liệu cũng chỉ cách luôn “Thì tắt đi chứ sao nữa”. không xem thì không có nhu cầu mua nữa. thỉnh thoảng mình sẽ có khoảng thời gian social detox tức là tắt social media (deactivate FB và giới hạn thời gian xem Instagram), hiện giờ nâng thêm một level nữa sẽ có 1 tiếng tắt hẳn điện thoại giống như một biện pháp cai nghiện thời kỳ cuối. hồi xưa lúc còn đi làm marketing, mỗi ngày cứ phải làm sao maximize reach trên mọi platform (quyết không cho nó thoát) và frequency thì 3,4+ (đập vô não tới khi nào thuộc thì thôi nha) còn bây giờ thì tránh quảng cáo như tránh tà. Karma là có thật nha các mẹ ơi. ngoài ra, tất cả các app mình đều tắt Notifications, chỉ khi nào vào từng app mới biết thôi (nhưng thời gian vào vẫn khá nhiều haha, sẽ cố gắng hơn) để não không bị kích động bởi những tiếng rung, tiếng ding dong tin nhắn nữa, như vậy không tập trung làm gì được, chữa căn bệnh thế kỷ của millennials - Texpectation. 
Đó là 3 cố gắng đang thực hiện để làm giản đơn cuộc sống, bớt vật chất để tập trung vào những giá trị tinh thần và tìm hiểu bản thân hơn - đây mới là điều cần làm nhất. kết thúc bài viết thật dài bằng chuyện đi Úc đợt rồi, vì nhiều lý do mà lúc đi mang rất nhiều đồ 17kg cho chuyến đi 21 ngày. khỏi phải nói trong chuyến đi suffer đến cỡ nào, tự nghĩ nếu lúc soạn đồ #mindful hơn thì chắc sẽ không như vậy, rồi mình thấy cũng giống như cuộc sống của mình, càng bê theo nhiều vật chất thì chỉ có mình khổ, nên phải luôn đủ tỉnh táo và máu lạnh để bỏ bớt những thứ không add value vào cuộc sống của mình. ừ nói dễ làm khó đặc biệt với mấy đứa cực kỳ cảm tính như mình, nhưng cần làm thì phải làm thôi.  

#consumerism #advertising #minimalism #essentialist #goodbyethings #qualityoflife #betterwithless #lessismore

Saturday, July 28, 2018

Linh dreams of Sushi

Người ta thường có những mơ ước về ngôi nhà hay vùng đất dưỡng già, ở nơi đây Linh đã tìm ra, tại Kenrokuen Kanazawa.

Vườn có suối, có hồ, có cầu gỗ đặc biệt có những ngôi nhà nhìn ra mặt hồ phẳng lặng hoặc khu vườn đầy tiếng chim hót. Tưởng tượng một hôm thức giấc trên tay ly trà và gói trọn khung cảnh ấy vào tầm mắt. Chắc sẽ không còn muốn đánh đổi điều gì.




Lững thững giữa những con đường cổ phố Gion, vì một cơn mưa phùn nhẹ nên tấp vào một quán nhỏ xinh bán đồ lưu niệm. Gion là tụ điểm của các shop nhỏ xinh bán tỉ tỉ thứ dễ thương, đi mãi không chán. Ở Kyoto thì nhiều khu phố đi mãi không chán lắm, hoặc đạp xe quên cả cuộc đời đắm chìm trong khung cảnh thanh bình yên của Kyoto. Nói vậy chứ Linh không đạp xe. Khi đang nhâm nhi ly matcha, cô bán hàng dễ thương đến bắt chuyện. Biết Linh tới từ Việt Nam, cô tâm sự cách đây 20 năm cô đến chơi và thích lắm, mong muốn một ngày được quay trở lại. Và như mọi người nước ngoài khác cô rất thích ăn Phở. Cô không giấu được ngạc nhiên và vui mừng khi biết Linh quay lại Kyoto lần 2 vì cực kỳ thích thành phố này. Sau đó cô kể về tách trà Linh uống. Cô hỏi có biết trà vùng Uji không. Trước đó có nghe qua lanh chanh Ồ trà này từ vùng Uji nổi tiếng ah, cô bảo Không, trà ở quán còn lấy từ chỗ ngon hơn nữa. Cô có nói tên mà không nhớ được. Chú thích nhỏ: Uji là vùng trồng trà nổi tiếng của Kyoto, tới đây cứ hỏi Uji matcha mua về uống nhé.






Mục đích chính của việc thăm lại Kyoto chính là phải xem cho bằng được tea ceremony. Linh xem ở Camellia Tea, 1 session là 2000yen -https://www.tea-kyoto.com/. Chị tea master cực kỳ chuyên nghiệp và nói tiếng Anh rất dễ nghe. Điểm cộng bự là người chị rất biết engage những người tham gia, nói 'những' thiệt ra có 2 mạng, đi xem giờ cũng thiêng, ngay giờ ngọ khi mọi người đang lục tục ăn trưa. Người ta hay nói về nhân duyên về trái đất tròn, thì hôm nay Linh đã được biết nó là như nào. Giữa 1 đất nước to to, trong 1 tp cũng to to, trong con hẻm nho nhỏ, ở 1 tea shop nhỏ híu híu, mà ai tưởng tượng ra được gặp 1 bạn người Canada đang làm ở Sài Gòn - một người ở tại đất nước mình yêu thích và đang sống tại nơi mình đẻ ra ? Sau khi Ố Ồ 1 lúc thì quay về chủ đề chính. Trong hình là set của một bộ trà đạo nó ra làm sao. Và người Nhật làm gì cũng cũng sẽ làm thật tới nơi tới chốn, như mỗi cái việc pha trà và uống trà thì cũng phải chỉn chu trong từng step và có value truyền tải đằng sau mỗi step. 4 value của trà đạo là: respect, harmony, purity and tranquillity. Và Linh khuyên chơn thành là dù bận đến cỡ nào cũng hãy ghé chân các tiệm trà đạo một lần để trải nghiệm tinh thần Nhật bổn này nhé.

Wa (harmony): sự hòa hợp giữa người và người (chủ nhà và khách), giữa người và vật (người uống trà trà và các dụng cụ trà đạo)

Kei (respect): cách thức phục vụ trà của người host đối với khách và của người host với bộ trà, nhin cách serve trà và ánh mắt nồng nàn với bộ trà mới thấy thật thiêng liêng làm sao.

Sei (purity): mỗi step của chadao sẽ bắt đầu bằng việc gột rửa các vật dụng, rũ bỏ bụi trần

Jaku (tranquillity): chadao diễn ra trong sự yên tĩnh, khi xung quanh không một tiếng động thì có thể chiêm nghiệm bản thân trong lúc pha trà

Chị tea master sẽ serve trà chung với 1 món đồ ngọt của Nhật, và món này sẽ thay đổi tuỳ theo mùa. Người uống cũng sẽ được cô hướng dẫn cách cầm chén trà ra sao, lúc cầm luôn quay phần đẹp nhất của chén về phía mình vì mình xứng đáng thưởng thức những điều đẹp nhất


Người con gái hay đi du lịch vào những ngày trớt quớt trong năm, như lúc này trong màn mây xám xịt, nên không lột tả hết vẻ đẹp của ngôi làng được UNESCO công nhận này. Nếu đi đến Shirakawago vào một ngày hè đầy nắng sẽ thấy từng chồi non xanh mướt đan xen những hạt nắng vàng ươm. Hay vào mùa đông cả ngôi làng phủ đầy tuyết với những mái nhà trắng xóa từ lâu trở thành biểu tưởng của ngôi làng. Các ngôi nhà trong làng có thể thuê để ở lại cho du khách có thể tận hưởng giữa trời đông giá lạnh được ngồi chính giữa gian phòng bên bếp lửa tí tách phía trên treo tòng teng cái ấm nhôm, nhìn ra ngoài cửa tuyết đang rơi phủ kín đường đi, chắc là khó phai lắm.

*Cách đi từ Kanazawa: đặt bus trước ở trang https://japanbusonline.com/en/CourseSearch/11900040002.

Thời gian di chuyển 2 tiếng mỗi lượt, tung tăng hết ngôi làng khoảng 4 tiếng nữa, có thể đi hết trong ngày được.





đêm nghỉ tại Sapporo trước khi đi tiếp lên Hokkaido. tới Sapporo thì phải thử bia tươi Sapporo chứ còn gì nữa. nhìn từ xa vào thấy quán ấm cúng, ko kiểu commercial là thích nhẹ rồi bèn sà vào ngay. thích hơn là lúc nhìn anh bartender rót bia điệu nghệ, cho lớp head foam thật đầy đặn, mém trào mấy lần mà vẫn không, cứ bồng bềnh đầy thách thức trên miệng ly. Linh không rót mà cũng hồi hộp thay. bia thì thơm khỏi bàn cãi ròi nhé.
trong lúc làm nước anh cũng hay bắt chuyện với những người uống một mình, Linh và anh cũng có đoạn hội thoại được 2 câu trươc khi thấy rào cản ngôn ngữ quá lớn xong ai làm việc nấy.


trên đường đến nông trại Tomita bắt gặp nét đẹp lao động đồng áng


2 anh trai mê bánh crepe.
xứ sở Nhựt bổn chắc là xứ sở thích ăn đồ ngọt nhất từng biết. dọc con phố to nhỏ, không kem thì cũng bánh, mà không phải kem và bánh thì là cây kẹo bông. dọc phố Harajuku thấy chục shop bán bánh crepe gồm hơn trăm loại, đứng lựa và phân vân bữa nay ăn gì chắc cũng hết buổi.


đứng trước những quyết định khó khăn của cuộc đời


1 góc Harajuku


kẹo bông tuổi thơ



Friday, September 4, 2015

Dư chấn chiều thứ 6

Câu chuyện bắt đầu từ một đoàn nam thanh nữ tú kéo nhau đi ăn, tinh thần rất TGIF. Ngồi nhởn nhơ ăn hột vịt lộn thì đoàn nam thanh nữ tú bỗng thấy xung quanh nháo nhào mặt mày hớt hơ hớt hải. Ô kìa có 1 cô chạy thục mạng! Nhưng hình như không phải là một vụ cướp. Nữ văn phòng giấu tên L. không giấu được sự tò mò dù trong lòng khá sợ hãi, cô lấm lét tiến về phía nhốn nháo đằng xa. Thì bỗng cô phát hiện ra rằng cái xe bán bong bóng, mà trước đấy 10p cô còn bông đùa với các nữ đồng nghiệp giấu tên P. và A. rằng giống phim Up quá kìa, dệ thương ghê! hihi. Thì các bạn biết đó để thổi được những cái bóng bóng đó cần 1 bình gas cỡ bự là cỡ bằng 2 cái bình gas trong các quán phở, hủ tiếu các kiểu gộp lại. Và các bạn biết gì chưa, bình gas đó đang xì. Lúc ấy cô chạy thục mạng về phía quán hột vịt lộn và la lên "Nổ bình gasssss", và đoàn nam thanh nữ tú liền chạy thật nhanh khỏi vòng nguy hiểm. Có 1 số người đứng lại vì chắc nghĩ cô đang đùa. Sau khi chạy 1 đoạn thật xa, lúc này cô bình tĩnh nghĩ lại.

Đầu tiên cô thấy mình thật may mắn, vì giả sử gần đấy có 1 ng đang hút thuốc thì nguy cơ nổ bánh xác hết dòng người tản bộ qua lại trọng vòng 100m là coi như 99,999%.
Sau khi cảm thấy thật may mắn vì đã thoát thân, cô cảm thấy thật hạnh phúc vì các đồng nghiệp trong lúc tháo chạy vẫn chờ nhau, dù trong tình trạng nguy hiểm báo động đỏ nhưng vẫn có tinh thần đồng đội cao nhé.
Và đến bây giờ thì cô cảm thấy rất yêu đời, vì như cô đã trình bày thì trong trường hợp xấu nhất cô sẽ không còn ngồi đây viết note, vậy là cuộc đời vẫn chưa chán cô nên cô không được chán đời mà phải thật thật thặc thặc là yêu đời. Vậy là mình vẫn còn cơ hội được làm tiếp những thứ mình muốn làm, học tiếp những thứ muốn học và yêu thương những người mình muốn yêu thương, chỉ cần vậy thôi là vui rồi. Tự dưng cô nhớ đến câu nói của Steve Jobs (thần tượng của cô): "If you live each day as if it was your last, some day you'll most certainly be right." 
Sau đó cô lục lại ý nghĩ trong lúc tháo chạy như vậy, những người mà cô đã nghĩ đến trong đầu là ai thì hẳn là những người Top-of-mind đó rất quan trọng, dù chưa biết là quan trọng trong những trường hợp kiểu gì. Nhưng cô rút ra là nên treasure những mối quan hệ đó. 

Chỉ có 20p chớp nhoáng, được một phen hú vía mà có rất luồng cảm xúc đan xen. Tối về nhà mà có cảm giác như vừa bước ra từ phim hành động (hoặc hài kịch). Nhưng chốt hạ một câu là, footwear guideline của công ty FCV ra mắt rất kịp thời, chỉ có trong những trường hợp hoảng loạn này, mới thấy giày bệt là làm nên chuyện. 

Wednesday, February 12, 2014

Nguyễn Thị Tình Duyên, em ở đâu, về nhà gấp, bố mẹ đang trông, sẵn sàng tha thứ mọi lỗi lầm!

"Nguyễn Thị Tình Duyên, khi đi em mang hết tất cả trái tim, niềm hi vọng của một số bạn dưới trần gian. Em ở đâu, về nhà gấp, cả nhà đang trông và rất nhiều người đang truy đuổi. Mọi người sẵn sàng bỏ qua và không truy cứu hành vi của em!"



Hôm bữa mình đi ăn với một bạn, bạn tâm sự về những cuộc tình chóng vánh mà bạn vừa trải qua. Mình chỉ biết trả lời "Miễn sao dừng đúng lúc để vẫn còn những ký ức đẹp về nhau là được rồi". Trước giờ mình vẫn quan niệm rằng 'live in the moment' mới là quan trọng vì ngoài sợi dây tình cảm từ ba mẹ ra thì hiếm có cái nào vĩnh cửu lắm (ít nhất thì cho đến lúc này mình thấy là vậy đó, ai không đồng ý thì có quyền dừng đọc ở đây). Quay lại chuyện bạn đó, nói xong thì bản đưa mắt nhìn vào khoảng xa xăm vô định nào đó về hướng 45* chĩa thẳng vào tòa nhà Bitexco, rồi buông ra những lời làm mình bất chợt nhói lòng

"Giữa hàng ngàn con người ngoài kia, tìm nhau đã là khó rồi, vậy mà còn phải làm sao để người đó yêu mình, mà đó là chưa đến cái step quyết định đâu nha, quan trọng là phải giữ nhau được nữa"

Trời ơi, nghe xong thì bảo đảm ai chưa yêu chắc hết dám yêu luôn vì thấy tương lai sao mà bít đường yêu quá trời ????

Thú thiệt qua nhà bạn nào mà thấy ba má vẫn còn nồng nàn, bác gái chăm bác trai từng li từng tí, xong rồi bác trai thỉnh thoảng chọc yêu bác gái, giống như đôi chim trẻ mới yêu trong mắt 2 người chỉ có nhau, mình thiệt tình là phục sát đất: sao mà hay quá vậy! Vì mình quen nhiều bạn mà ba má nó ly thân, hoặc ba má vẫn ở với nhau nhưng sống vì Nghĩa nhiều hơn vì Tình (gia đình mình cũng là 1 trong số đó) nên mình hiểu cái cảm giác ngột ngạt khi mà cái thứ đáng lẽ ra phải nâng niu trân trọng bằng tình yêu thì tới giờ chỉ được làm bằng nghĩa vụ. Lúc mà thấy 'lửa yêu' của 2 bác mình chỉ muốn nhào vô hỏi bí quyết? Mà hỏi làm chi khi bí quyết có ngập mặt báo, mặt sách, mặt internet, đâu có thiếu, vậy mà mấy ai làm được. Ráng ráng cứu vớt thì có thể đó, nhưng cứ cảm thấy sai sai. Cho nên nhà bạn nào mà hôm nào cũng bập bùng lửa yêu, nóng hừng hực quanh năm suốt tháng thì lo mà tận hưởng nghen chưa, mấy bạn may mắn lắm đó!

Lí do mà có cái note này thiệt ra ai cũng biết rồi đó, ngày Valentine cận kề, cái ngày mà cứ 9 tháng 10 ngày sau sẽ có đợt bùng nổ dân số (tầm tháng 11 - tháng sinh nhật của mình x_x), cái ngày mà 1-2 ngày trước đó news feed của mình sẽ ngập tràn những bài đại loại như '1001 cách tán gái', 'Lí do vẫn khiến bạn FA', 'Cả thế giới phát sốt với đập chim' (ah đơn giản vì sự nổi tiếng của trò Flappy bird này trùng hợp vào dịp trước Valentine thôi). Mình đọc hết, bi quan có lạc quan có, đúng sai thì dựa trên sự cọ xát trải nghiệm của người đọc, nhưng có một ý mình hoàn toàn nhất trí. Đại loại thế này:

Bạn yêu cho chính bạn, vì bạn cảm thấy đã tới lúc bạn muốn đặt con người đó lên trên cả bản thân mình, và bạn hạnh phúc khi làm điều đó. Chứ bạn không yêu vì sự tác động của người khác, vì ba mẹ họ hàng nhắc khéo, vì người ngoài nhìn vô chỉ trỏ đàm tiếu, vì đứa này hạnh phúc quá mình cũng muốn được như vậy, vì đồng nghiệp đám cưới nên phải yêu đi để 2-3 năm nữa đám cưới? Mấy người này chỉ là khán thính giả thôi; nhân vật chính, ngôi sao được bôi son dặm phấn kiêm người kéo màn, chỉnh âm thanh ánh sáng cho vở kịch là bạn kia mà !!! Đâu có ai mượn nghe lời rồi khi yêu không thành là lôi người con gái tên Nguyễn Thị Tình Duyên ra trách cứ!

Bởi vậy, cái người con gái phía trên tựa đề cũng khổ lắm, ai yêu cũng réo mà không yêu cũng réo rần rần, phải làm dâu trăm họ, đu dây múa cột múa lửa khỏa thân hát tuồng các kiểu mà vẫn không vừa lòng chúng sanh. Thấy tội nghiệp luôn!

Kết thúc một câu: Ai chưa có người yêu thì cứ cố gắng vạch lông vạch lá vạch hết tất cả ra mà tìm, ai có rồi thì cứ yêu hết mình, yêu được phút nào hay phút đó vì cái sự nghiệp Tìm - Yêu - Giữ nó khó lắm, đắc đạo tới được cái mức cuối nó không dễ đâu, cho nên nếu không tới được thì cũng bình tĩnh can đảm chìa cái ngón tay trỏ mà nhấn restart mọi thứ. Người con gái tên Tình Duyên đã sắp đặt hết rồi, cứ xuôi chèo theo đi, vì giờ không theo ẻm thì biết theo ai?

Popular Posts