Sunday, November 29, 2015

Thái Lan - Bước sang tuổi 24 và 4 điều nhiệm màu

1.Chiangmai là một vùng đất hiền hoà, thân thiện, dễ thương. Mình có thể cảm nhận rõ rệt từ lúc bước xuống trạm bus đến khi lên lại bus để quay về Bangkok. Dù là một thành phố lớn nhưng Chiangmai vẫn giữ một nhịp sống chậm rãi, từ tốn. Trên đường xe chở lên chỗ zipline, đường khúc khuỷa quanh co, lên dốc không ngừng nghỉ. Xe đang xình xịch lên một cái dốc thẳng đứng thì anh tài xế bỗng dừng lại, cả xe ngơ ngác nhìn nhau, không lẽ bể bánh? Không lẽ tắt máy? Không lẽ giờ phải leo xuống đẩy xe??? Đang mắt tròn mắt dẹt thì anh mở cửa số xe ra nói nói gì đấy, sau đó một cụ già đang đi từ phía sau bước lên xe. Thì ra anh nhìn thấy nãy giờ và dừng xe chờ để chở cụ già lên. Phải nói là mình khá cảm động thì nhìn thấy cảnh này. trong cuộc sống bon chen hối hả mấy ai mà chịu nhìn xung quanh để coi ai đang cần giúp đỡ nữa đâu heng.
2.Chiangmai cũng là nơi để mình check một vài item trong bucket list, nơi của những lần đầu tiên mà bây giờ nghĩ lại cũng không hiểu sao có đủ dũng cảm để làm vậy trời??? Đơn cử là trò zipline, thú thật là lúc mua game này thì dự tính là chơi 1-2 lần gì đấy cho biết rồi đi về ngay vì cũng không nghĩ mình sẽ đung đưa trên không tận 1p ở station cuối cùng. Vậy mà bằng một phép nhiệm mào nào đó, mình đã bay toàn bộ 52 station. Đường bay đầu tiên khá ngắn nên đơn giản chỉ là khởi động và các anh hướng dẫn chỉ cách bay thôi. Sang đường bay thứ 2, lúc nhìn xuống tay chân rụng rời vì sâu thăm thẳm, đường bay dài gấp đôi. Mình quay qua bạn instructor: "thôi cho tao xuống nha, tao lạy mày, bay vậy là đủ rồi". Bạn thì một mực bảo an toàn lắm chả sao đâu. Mình thì vẫn nài nỉ, hai chân rúm ró không dám rời trạm. Rồi bỗng dưng bạn mình đẩy một phát, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mình đang bay vèo vèo nửa đường rồi, lúc đó la lên, không phải vì sợ, mà vì sướng. Sau đó dù có những đường bay dài và sợ hơn nhiều nhưng chả còn xi nhê gì với mình nữa. Với nhiều người đường bay cuối là đường dễ sợ nhất vì dài tận 900m, nhưng với mình đường thứ 2 mới là thử thách nhất. Một khi vượt qua được rồi, thấy những trạm khác chỉ là muỗi. Rút ra là trong cuộc sống, khi đứng trước nỗi sợ hãi, chỉ cần dám quăng mình vào nỗi sợ đó là tự dưng vượt qua được, thần kỳ vậy đó. Ở zipline còn có người đẩy mình vào, chứ ngoài đời thì tự thân thôi nhé.
3.Nghe nói Chiangmai bán đồ da rất đẹp, thế là mình hỏi đứa bạn người Thái shop nào mua được. Nó chỉ mình 1 shop trên đường Chiangmoi, không tên không địa chỉ gì hết, chỉ có mỗi tấm hình chụp ngoài trước. Nó bảo okie lắm, ngoài ra không biết shop nào nữa. Mình nhìn tấm hình xong tự hỏi: rồi giờ tìm bằng niềm tin hay gì? Vì thời gian ít ỏi nên mình có mỗi 1 tiếng hơn để tìm trước khi đi Pai. Không có tên và địa chỉ nên gặp ai cũng diễn tả, người biết người không, mỗi người chỉ một kiểu. Sau đó bước chân vào shop bán đồ da kia, thấy cũng to bự, từ mặt hàng da thô sơ đến thành phẩm. Nhưng lúc đó mình cứ muốn tìm tiếp vì shop này không giống hình. Đi rã rời hết con đường Chiangmoi mình quyết định quay lại, vì dù gì cũng chỉ có mỗi shop đó bán ổn, không sự lựa chọn nào khác, bạn mình bảo chắc shop đổi chỗ rồi chứ đi nát đường mà có thấy đâu. Quay lại, lựa một hồi cũng được món ưng ý, xong tò mò quá hỏi bà chủ " cô cô, cô biết shop này shop nào không cô" vừa nói vừa show hình. Cô tỉnh bơ "là shop cô nè, hồi xưa mở đằng kia, giờ mới chuyển chỗ nè". Mún té xỉu, vậy mà nãy giờ tìm cực quá chi không biết. Bởi vậy những thứ đang tìm kiếm nhiều khi ở ngay trước mắt đó, nhưng cũng phải đi lòng vòng một hồi mới dám chắc là ừ là nó đó chứ không phải cái nào khác.
4.Buổi tối ở Tha Phae Gate có âm nhạc đường phố. FYI tí xíu chỗ này giống phố đi bộ của mình. Phía trước chỗ ban nhạc biểu diễn có một khoảng sân, tự dưng một bác gái lớn tuổi chạy vào nhảy say sưa theo điệu nhạc, xa xa một bác trai đang cầm điện thoại quay phim, lâu lâu lại cổ vũ, ánh mắt đầy hạnh phúc. Bác gái vừa nhảy, lâu lâu lại nhìn lên bác trai. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt của cặp vợ chồng đã trải qua hết sóng gió của cuộc đời mà vẫn bền bỉ ở bên nhau. Mình ngắm hai bác một hồi lâu. Nhìn bác gái mình thấy số tuổi chưa bao giờ là quyết định cho sự già trẻ của một tâm hồn. Nhìn bác trai mình tin rằng ngôn tình là có thật. Đâu cứ phải đẹp trai nhà giàu rồi cưới một bạn đẹp gái hoặc cũng không xuất sắc lắm là ngôn tình đâu, rồi sau đó sao, hai anh chị có bền bỉ với nhau tới cuối đời không? Mình rất thích những mối tình già, vì thời gian luôn là phép thử chính xác và khắc nghiệt nhất của tình yêu. Thử hỏi ai mà chẳng cả thèm chóng chán? Ai mà chẳng có mới nới cũ? Ai mà chẳng sống ích kỷ vì bản thân? Vậy mà có thể sống với cùng một người suốt mấy chục năm, mỗi ngày nhìn mãi một giương mặt, nghe mãi một giọng nói, không chán nhau mà lại càng yêu nhau hơn thì không phải là kỳ tích chứ là gì nữa?

Popular Posts