Monday, October 8, 2018

Chừng nào mới đẻ?

hôm nay không biết là lần thứ bao nhiêu, mẹ mình, sau khi bồng ẵm con mới đẻ của em họ, quay sang hỏi mình Khi nào con mới đẻ cho mẹ 1 đứa. Những lần trước mình không có thái độ gì đặc biệt với chuyện này nhưng sau 1 thời gian lặp đi lặp lại mình thấy rất cần phải tỏ thái độ rõ ràng "Khi nào vững mạnh về mặt tài chính và sẵn sàng về mặt tâm lý thì con sẽ đẻ", dù mình rất thương mẹ nhưng không đồng nghĩa với việc đứng cùng quan điểm với mẹ. Để nuôi nấng 1 đứa con nít không phải là một chuyện đơn giản và đơn thuần xuất phát "ý thích" của một người nào đó. Sinh ra là một đứa con nít ở VN là mặc định không có 1 privilege nào so với những đứa trẻ của các nước phát triển (xét về phương diện nền giáo dục & y tế), và để nuôi dưỡng thật tốt trên 2 phương diện này cần từ rất nhiều tiền đến rất rất nhiều tiền. Đọc tới đây chắc có nhiều người thấy Ôi sao mà thực dụng quá, bao nhiêu đứa trẻ xuất thân nhà nghèo vẫn học hành thành tài làm ông này bà nọ được. Vâng, nhưng đó là số rất ít và cần đứa trẻ phải có 1 ý chị cực cực kỳ mạnh mẽ. Và bao nhiêu đứa trẻ có được chui rèn ý chí này hay cũng sẽ thỏa hiệp với số phận đã an bài. Tiền không là vấn đề nhưng nếu không có tiền thì rõ là rất có vấn đề.

Cứ mỗi lần ngồi tính nhẩm số tiền phải bỏ ra nuôi nấng 1 đứa trẻ nên người đến 18t, thì đầu choáng váng bởi con số lên tới hàng 10; bởi quan niệm Không nuôi thì thôi, khi đã nuôi thì phải nuôi tới nơi tới chốn, cung cấp những gì tốt nhất có thể. Cho nó thử hết tất cả các hobby trên đời để biết được con thích gì, và có những hobby phải cần có nhiều tiền mới thử được. Tài chính mạnh đồng ý với việc mở ra nhiều cơ hội cho con trẻ. Vậy mà gần đây mình chứng kiến không biết bao trường hợp những đứa trẻ sinh ra bởi vì lý do "vỡ kế hoạch" và mọi người take it easy dù đó là những cặp vợ chồng không phải có tài chính khá giả, những lúc đó mình chỉ muốn đứng hỏi "Vậy có cách nào chắc chắn được sẽ không có lần vỡ kế hoạch nào nữa không hay lại vỡ từ lần này qua lần khác", nhưng thôi tự biết mình đang ở xã hội nào nên kịp dừng lại. 

Ngoài lề 1 tí, cũng liên quan đến việc nuôi con, gần đây dấy lên vụ brand Ovaltine đáp trả Milo bằng "Không cần con vô địch, chỉ cần con thích". Bản thân không phải là một bà mẹ bỉm sữa nhưng ý kiến cá nhân theo mình là một campaign marketing "vị ego" chứ không "vị nhân sinh" chút nào. Campaign được làm ra chỉ hòng lý do trả đũa chứ không xuất phát từ bản thân brand mang value gì đến KH của mình. Tất nhiên mình không ủng hộ cách nuôi dạy con quá extreme làm gì cũng phải vô địch, tuy nhiên áp lực là cần thiết phải có để phát triển. Nếu ba mẹ không có định hướng và can thiệp kịp thời mà chỉ đơn giản thảy 1 câu "Con làm gì cũng được miễn là thích" thì ko biết đứa con sẽ thành gì khi mai mốt đứa con hỏi "Con thích ăn cướp được không ba mẹ ?".

Tóm lại, đẻ con và nuôi con là việc rất khó. mình có hẳn 1 list những bà mẹ mình rất hâm mộ trong việc dạy con tốt và vẫn chu toàn được công việc cá nhân. Những nữ cường nhân này mình luôn xem là role model để khi nào rèn luyện được như vậy mới suy nghĩ đến việc có con. 

Friday, September 14, 2018

Bớt dùm cái!



hôm qua là ngày hứng sảng khi Apple ra mắt sản phẩm mới, thường những lúc này hay có những quyết định không khôn ngoan để sau này hối hận #myheartsaysYesbutmymindsaysNo. 

bản thân mình là một đứa cuồng Apple, chính xác hơn là cuồng bác Steve Jobs. cách đây 5 năm chả quan tâm cục sắt iPhone có gì hay ho tròn méo ra sao nhưng kể từ khi đọc cuốn Steve Jobs thì thái độ thay đổi hẳn. mỗi sản phẩm của Apple dưới sự dẫn đường của Steve Jobs là một biểu tượng của sự đơn giản, tinh tế, và hiểu được bản thân thương hiệu muốn làm gì (không chạy theo đám người dùng nháo nhào cái gì cũng muốn ngoài kia). khen Apple thì thôi cần nhiều giấy bút nên tạm dừng ở đây. chắc sẽ có 1 topic khác dành về vấn đề này. túm lại kể từ ngày hôm ấy, mình rất quan tâm đến những buổi ra mắt như thế này. và não bò sát sẽ khiến mình muốn mua ngay lập tức. cũng may kịp dừng lại vài giây và xem phim tài liệu Minimalism: A Documentary About the Important Things nói về những con người muốn mang lối sống này rộng rãi ở Mỹ - một đất nước bậc nhất về consumerism và mỗi ngày bị bombard bởi quảng cáo khắp muôn nơi. đây là lần thứ 2 được tiếp xúc với cách sống phi vật chất này (lần đầu là nghiền ngẫm cuốn Goodbye Things), đến giờ mình không cho bản thân là Minimalist nhưng vẫn luôn cố gắng thực hành và học hỏi những người xung quanh, mừng là đang nhận ra được dấu hiệu tích cực, sẽ chia thành 3 mẩu chuyện nhỏ

  • Chuyện căn phòng: nếu như căn phòng nhà cũ có bàn ghế, tủ, giường, kệ, bàn để đèn, tủ quần áo, tủ chưng đồ thì căn phòng nhà mới chỉ có giường, kệ TV, kệ treo đồ, tủ quần áo, tất cả đồ đạc được giữ dựa trên công năng. nội cái giường là đã có thể làm được 3 thứ: ngủ, làm việc, tiếp khách (không phải ý các bạn nghĩ trong đầu ô kê?) giường được thiết kế gầm thấp và rộng ra 4 bên với tấm nệm lọt thỏm ở giữa, nên khi vào phòng thì ai cũng biết tự động sà xuống ngồi ở bìa giường - ngồi nói chuyện mà mệt quá thì nằm xuống nói chuyện. kệ TV như tên gọi sẽ là nơi đặt TV & các đồ đạc mà vừa mới vào phòng tiện tay thì quăng lên. kệ treo đồ (đây là kệ mình thích nhất) để đặt các bộ đồ cần mặc trong tuần (tránh mỗi lần đi đâu mất thời gian suy nghĩ) và đặt những thứ mà giường + tủ quần áo + kệ TV không thể đặt. chỗ để đồ ít nên phải đắn đo mỗi khi muốn rước cái gì vào phòng. vậy đó, không gian còn lại nhiều vô số kể, vậy làm gì, cứ lăn lê bò toài tập thể dục thể thao yoga các kiểu. chỉ thiếu cái bếp thôi là có thể ở lì trong phòng 3 tháng không ra đường. 
  • Chuyện quần áo: mình luôn bị inspired bởi 2 câu chuyện: đầu tiên từ Steve Jobs (luôn mặc một chiếc áo đen cổ lọ để không phải suy nghĩ mỗi ngày mặc gì) và bạn mình (luôn mua đồ trắng + đen để dễ phối với nhau mà không cần mua nhiều), mình thì không đến mức cực đoan nhưng cố gắng chọn những quần áo màu trơn và trung tính hết sức có thể (chứ hồi xưa mắc giống gì mê color block lắm). còn lại mỗi ngày cố gắng giục 1 món ra khỏi tủ đồ. trong phim tài liệu có nói về project 333: mặc 33 item trong 3 tháng và ý tưởng này go viral khi người chị mặc 33 item tới lui mà vẫn không ai nhận ra hay thắc mắc điều gì dù chị làm trong advertising (cái nghề đòi hỏi ngựa bà nhất trên thế gian này)
  • 2 thứ trên là về vật chất, vậy còn về tinh thần thì sao. mỗi ngày bị hàng trăm mẩu quảng cáo đập vào mắt, lướt news feed thấy bạn bè mua đồ mới đi chơi hưởng thụ thì sao. phim tài liệu cũng chỉ cách luôn “Thì tắt đi chứ sao nữa”. không xem thì không có nhu cầu mua nữa. thỉnh thoảng mình sẽ có khoảng thời gian social detox tức là tắt social media (deactivate FB và giới hạn thời gian xem Instagram), hiện giờ nâng thêm một level nữa sẽ có 1 tiếng tắt hẳn điện thoại giống như một biện pháp cai nghiện thời kỳ cuối. hồi xưa lúc còn đi làm marketing, mỗi ngày cứ phải làm sao maximize reach trên mọi platform (quyết không cho nó thoát) và frequency thì 3,4+ (đập vô não tới khi nào thuộc thì thôi nha) còn bây giờ thì tránh quảng cáo như tránh tà. Karma là có thật nha các mẹ ơi. ngoài ra, tất cả các app mình đều tắt Notifications, chỉ khi nào vào từng app mới biết thôi (nhưng thời gian vào vẫn khá nhiều haha, sẽ cố gắng hơn) để não không bị kích động bởi những tiếng rung, tiếng ding dong tin nhắn nữa, như vậy không tập trung làm gì được, chữa căn bệnh thế kỷ của millennials - Texpectation. 
Đó là 3 cố gắng đang thực hiện để làm giản đơn cuộc sống, bớt vật chất để tập trung vào những giá trị tinh thần và tìm hiểu bản thân hơn - đây mới là điều cần làm nhất. kết thúc bài viết thật dài bằng chuyện đi Úc đợt rồi, vì nhiều lý do mà lúc đi mang rất nhiều đồ 17kg cho chuyến đi 21 ngày. khỏi phải nói trong chuyến đi suffer đến cỡ nào, tự nghĩ nếu lúc soạn đồ #mindful hơn thì chắc sẽ không như vậy, rồi mình thấy cũng giống như cuộc sống của mình, càng bê theo nhiều vật chất thì chỉ có mình khổ, nên phải luôn đủ tỉnh táo và máu lạnh để bỏ bớt những thứ không add value vào cuộc sống của mình. ừ nói dễ làm khó đặc biệt với mấy đứa cực kỳ cảm tính như mình, nhưng cần làm thì phải làm thôi.  

#consumerism #advertising #minimalism #essentialist #goodbyethings #qualityoflife #betterwithless #lessismore

Friday, August 31, 2018

Các app luôn mang theo bên mình trong các chuyến đi

- Japan Wifi (chỉ sử dụng ở Nhật): đây là chiếc app cứu sống suốt chuyến đi Nhựt. chuyện là các sim bên Nhật có vài loại rất kén điện thoại, ngày đầu chạy đôn chạy đáo vẫn không có sim để xài internet tưởng banh cả chuyến đi nhưng vô tình lụm được app này. Ở các TP lớn ở Nhật hay có các trụ wifi nhưng phải access thông qua app, và đây chính là app thần thánh đó.

- Klook: tập hợp các deal đi tàu, coi show, đi bảo tàng nhà hát, ăn chơi nhảy múa, muốn gì cũng có, giá yêu thương không cần inbox. đi xong ngồi review được tặng thêm credit để giảm giá lần sau mua nữa.

Q: tại sao là Klook mà không phải KKday?
A: đơn giản vì biết app này trước khi KKday ra đời và dành dụm được một mớ credit nên không nỡ bỏ, và có lần so sánh thử giá thì cả 2 bên không chênh lệch nhau.
Ai sắp đi chơi thì nhớ cài với link này là được giảm ngay 75k nà :  https://www.klook.com/invite/EOM2M?c=VND

- Spendee: quản lý tiền bạc cho những cuộc đi chơi dài ngày, tránh việc tiêu xài quá mạng mấy ngày đầu rồi nhịn đói những ngày sau. để rồi mỗi khi cuối chuyến hay nhìn vô chart rồi thấy tiền toàn dành cho ăn uống.

- Airbnb: bạn nào thích ở nhà local và thích tận hưởng không khí ấm áp gia đình ở một nơi xa lạ thì nên chọn Airbnb nhé. Lần nào mình ở Airbnb cũng có ấn tượng tốt với con người và văn hóa ở chỗ đó cả.
Link được giảm 23$ cho đặt phòng: https://abnb.me/e/G63sl44ItW

- Omio: app book tàu xe giá rẻ. Link giảm 10Eur nếu đặt vé trên 40Eur: https://www.omio.com/travel-bonus?ic=linnp3r9f6z5x

Popular Posts