Thursday, December 14, 2017

Drama? Cô là ai? Cô đi zaa đi!


Hôm nay nhân dịp bị đeo bám bởi Philips Avent trên các phương tiện social media: messenger & instagram, mới nhận ra mình đã qua lứa lỡ thì. Bây giờ thì chẳng còn thấy quảng cáo nước giải khát, băng vệ sinh các kiểu nữa. Tuổi ô mai mơ đã qua. Lần lượt bỉm sữa ào ạt đập vào mắt khi bước chân qua nhóm target F25-45
Vừa bước qua sinh nhật được 1 tháng, mọi năm chắc đã rình rang ở một chỗ nào đó, rồi chụp những tấm hình xứng tầm millenials rồi tung hô lối sống YOLO. Năm nay ở nhà vì chuyện gia đình. Mấy ngày sau nghe tin núi lửa phun trào tại nơi ấy…
Tuổi mới đầy drama nhưng học được cách đối diện không drama. Mình thấy nó bé thì nó bé, mà thấy lớn thì tự nhiên sẽ lớn, nên cứ nhìn như nó là. Nhờ những chuyện này mà hiểu được mất mát, hiểu được phản bội sẽ có hình thù ra sao - nhưng cảm giác mà khi sống dưới lăng kính màu hồng sẽ không bao giờ hiểu được. Khi hiểu xong thì sẽ chấp nhận và tha thứ. ( nói chứ chỉ mới ở giai đoạn chấp nhận thôi, vẫn còn sân si lắm)
Cuộc sống có phần đảo lộn, nhưng nhờ đảo lộn mà quyết định sống đơn giản. Chứ đã đảo lộn + còn phức tạp là rối nùi khỏi gỡ. Đơn giản hoá đồ đạc & mối quan hệ. Bớt đi để thấy có thêm nhiều hơn. Thêm quý trọng những người bên mình lúc chẳng đẹp đẽ gì. Giống như cứ mỗi lần học đàn là sẽ gửi cho vài người nghe. Chửi không? Chửi. Nhưng lần sau gửi vẫn nghe tiếp. Thêm quý trọng những lần cảm thấy trần trụi trước một vài người, kể những điều chưa bao giờ kể mà không sợ quýnh giá. Thấy sóng gió ngoài kia không còn ý nghĩa gì nữa.
Tuổi mới không mong gì, chỉ mong trong lòng kiên định. Kiên định giữa một thế giới thích đưa ra lời khuyên. Kiên định trước một xã hội thích tự đặt ra tiêu chuẩn (Vòng eo thì phải 56, 26 tuổi thì phải lấy chồng và có 2 con). Stay Hungry. Stay Foolish chưa đủ. Stay Anchored.

Sunday, November 26, 2017

"Con nít mà ..."

Hôm nay cháu đến nhà chơi, và như mọi lần la hét & ồn ào như đây là nhà riêng của mình. Đây sẽ không đến từ chuyện thương hay ghét, mình chỉ comment trên phương diện người quan sát thôi. Tật xấu này có lẽ là điểm chung của HẦU HẾT con nít ở Việt Nam: không được giáo dục kỹ càng để tôn trọng sự riêng tư khi ở công cộng. Vào thang máy, ở cafe, nhà hàng, cứ thế là la hét ỏm tỏi. Thử mà nhắc nhở thì thế nào cũng nhận được ánh mắt "kỳ thị" của gia đình bé (okie fine điều này dễ hiểu) và những người xung quanh (weird, thậm chí họ cũng bị làm phiền nhưng vẫn dung túng): "Con nít mà, nó có biết gì đâu mà làm dữ vậy ?"

Vì nó càng không biết nên mới phải giáo dục ngay từ nhỏ. Rằng nơi công cộng không phải là nơi để con mặc sức làm phiền đến mọi người, con phải có sự phân biệt giữa không gian riêng tư ( chỉ có con và những người chấp nhận sự ồn ào đó) và những không gian còn lại. Ca dao có câu "Dạy con từ thuở còn thơ, ..." mà mình không hiểu vì sao những quy tắc ứng xử cơ bản này không bao giờ được nhà trường và gia đình áp dụng một cách nghiêm khắc, chỉ toàn bơm vào đầu những thứ giáo điều. Để rồi lớn lên, hậu quả của những việc này là: con đường này, khu dân cư này là của tao, tao muốn chen lấn, đi sai đường là quyền của tao, tao kéo loa thùng đến chơi vào lúc 11-12h đêm vì tao thích ok?

Văn minh là khi con người nhận thức rõ quyền của mình tới đầu và tôn trọng người khác, làm sao để ít ảnh hưởng đến họ nhất.

Đừng nói đến những thứ quá vĩ mô như sánh vai cùng cường quốc 5 châu khi mỗi ngày vẫn còn những hành xử ăn lông ở lỗ từ những chuyện vi mô như vậy.

Tuesday, October 10, 2017

Popular Posts