Monday, April 9, 2012

Quá trình thai nghén TVC storyline: Thuốc nội tiết tố + xúc xích = Những đêm mất ngủ




“Anh không thấy phê gì hết em ơi”


Tôi thở hắt ra khi nghe lời nhận xét từ người đồng nghiệp.Tôi nhận ra sự thật phũ phàng là nếu không thể làm anh sướng thì tôi cũng sẽ thất bại với những người khác, bao gồm khách hàng của mình và cây xúc xích của họ

Tối đó, đầu tôi bị vây quanh bởi hàng ngàn ý nghĩ mông lung về cây xúc xích của khách hàng. Tôi không thể lí giải được cảm giác khi xung quanh có rất nhiều cây xúc xích nhưng vẫn không đáp ứng những “cơn đói” và “cơn khát” đang bủa vây. Bình thường cây xúc xích đối với tôi là một thứ đầy xúc cảm. Nó có thể khỏa lấp sự khát khao, thèm muốn. Mềm thế, dai thế, thơm thế, ai mà có thể không xao động trước một thứ đầy quyến rũ đến như vậy. Thế nhưng hôm nay thì lại khác. Hình ảnh đó bám riết lấy tôi như có một ma lực và điều đó bắt đầu làm tôi thấy lo lắng, bồn chồn. Có lẽ bởi vì thời gian bỏ ra bên cây xúc xích đã quá nhiều, vậy mà vẫn chưa tìm được lối thoát cho cả hai.  
 
Sau từng ấy ngày cả chung chạ với cây xúc xích, cảm giác ngất ngây lúc đầu đã nhường chỗ cho sự tuyệt vọng khi không thể cho ra một kế hoạch hoàn hảo để đưa khách hàng vào tròng dù đã vắt kiệt máu não. Vẫn có sót lại vài chiêu trò, nhưng liệu khách hàng sẽ được đưa lên đỉnh đến nơi đến chốn hay không, hay được nửa chừng rồi té uỵch, đè bẹp đi những hy sinh và niềm hi vọng mới chớm của tôi.

Rồi thuốc nội tiết tố đến như một tia sáng lóe cuối đường hầm. Nó làm mọi người phụ nữ như tôi cảm thấy hưng phấn thêm. Thứ thuốc này như một linh đơn kỳ diệu bơm vào chút sinh khí cho những ngày sống trong ê chề, tăm tối. Khoái cảm bỗng tràn về, bật tung cánh cửa sổ của ý tưởng, truyền cái cảm giác bồng bềnh thật khó tả. Tôi như được thả hồn để bay đến chốn bồng lai tiên cảnh, phiêu diêu trong dạ khúc diễm tình. Dường như khi tâm hồn càng phóng túng, khó nắm bắt thì đam mê vốn được chôn vùi dưới tầng đất sâu thẳm có dịp được bùng phát mãnh liệt.

Trận chiến bây giờ mới chính thức bắt đầu. Và tôi biết mình không thể đánh đơn lẻ trong cuộc chiến đi tìm ý tưởng này.Tôi cùng đồng nghiệp lao vào những lọ thuốc, những cây xúc xích. Chúng tôi xem nó như cuộc sống của mình. Người khác nhìn vào bảo chúng tôi thật hoang dại. Nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi biết nhiệm vụ duy nhất của mình: Làm khách hàng phải sướng phát điên lên, phải cuồng say, phải hạnh phúc để rồi phải quấn quít lấy chúng tôi. Chỉ cần như thế là chúng tôi đã mãn nguyện.

Đêm dài lắm mụn, nhất là những buổi đêm quằn quại cùng cây xúc xích và lọ thuốc ấy: Làm mọi cách để truy tìm ý tưởng cho 2 sản phẩm này. Những trận cãi vả vì bất đồng, những giọt nước mắt đau đớn, những nụ cười sảng khoái cứ thế xuyên khắp màn đêm nhắc nhở chúng tôi về một chân trời tươi sáng, nơi những TVC đang được thai nghén, hình thành

Ai cũng ấp ủ một sự hy vọng: Sau tất cả những đau khổ, hạnh phúc rồi sẽ đến, rồi sẽ đến

*TVC: TV commercial - Những đoạn phim quảng cáo được phát trên TV mà bạn vẫn xem hằng ngày (độ dài 15s hoặc 30s)
*Thuốc nội tiết tố: Thực phẩm chức năng để cân bằng nội tiết tố nữ estrogen trong cơ thể, giúp phụ nữ "hồi xuân" khi đã bước qua tuổi xế chiều

Sunday, January 22, 2012

Tiễn Mèo lên đường


Năm Tân mều đã chơi mình cú chót một cách thật ngoạn mục, tưởng chừng như đã được buông tha để được ăn tết một cách vui vẻ. Ai dè hôm qua tức mùng 28 tết, em mều đã khăn gói ra đi cùng với ổ dữ liệu 160gb chứa những thứ mà mình đã cóp nhặt từng li từng tí từ 3 năm qua. Nếu mục đích của em mều là làm cho mình trở nên đáng nhớ thì em đã thành công rồi đấy, dù nói thiệt chị không ưa em chút nào đâu. Nhận thấy tình hình cuối năm như thế này thì chỉ có ngồi ở nhà mới tránh được những thứ bất trắc khôn lường, mình đã xử đẹp 2 bộ phim sau, kèm theo vài lời review


Johnny English Reborn

Hay + Xui = Đổ bể
Hay + Hên = Tuyệt vời
Ngu + Xui = Phá hoại
Ngu + Hên = Thành công ngoài trông mong

The big year

Chuyện kể về cuộc săn chim với 3 cuộc đời đan xen với nhau của X,Y,Z dưới lời kể chuyện của X
Đối mặt một cuộc hôn nhân đổ bể cộng với một công việc nhàm chán, X cảm thấy mình không còn gì để mất và quyết định sẽ đi theo tiếng gọi của trái tim từ bấy lâu nay. Anh dành cả 1 năm để săn tìm các loại chim quí hiếm nhất Bắc Mỹ, nuôi hi vọng sẽ phá vỡ kỷ lục của Y từ năm trước

Cuộc hành trình đầy gian lao ,hao tiền tốn của này khiến anh X vô cùng chật vật, may mắn thay số phận đã đẩy đưa anh gặp được Z trên một chuyến tàu biển. Z là hiện thân của một mẫu người có được tất cả những thứ mà ai cũng muốn, ông chủ của một công ty lớn, người chồng và người cha của một gia đình hạnh phúc. Thế nhưng ông chấp nhận bỏ hết sự nghiệp (sau nhiều lần dứt khoát về hưu nhưng không thành) để bắt đầu theo đuổi sở thích "săn chim" của mình, và rất may mắn cho Z là ông có một người vợ luôn ủng hộ ông hết mình. X và Z tuy lúc đầu có những sự hiểu lầm thế nhưng về sau tình bạn của họ đã lớn lên, họ quyết định team up để nung nấu cho ý định đánh bại Y

Y là một mẫu người tham vọng, tràn đầy hoài bão và nhiệt huyết, và chính điều này đã giết đi tình yêu và gia đình của anh. Với suy nghĩ "Sẽ không có đứa nào nhớ tới cái thằng về nhì", anh bỏ lại người vợ trong ngôi nhà trống vắng để chạy theo những con chim lạ.

Cuối cùng, Y cũng đã thực hiện được ước mơ của anh bằng một cái giá rất đắt. X và Z tuy chỉ về nhì và về tư nhưng họ lại là những người vui sướng nhất vì sau một năm sống mái với cuộc thi, họ đã nhận ra được những thứ thật sự quan trọng với họ và tìm được những niềm hạnh phúc mới của mình.

Bài học cho 2 bộ phim trên

- Hay không bằng hên
- Chưa bao giờ là quá muộn để bắt đầu tiếng gọi từ con tim bạn, và hãy sẵn sàng với chuyện chấp nhận hi sinh cho nó
- @những ai đang và sẽ có chồng: bạn có hấp dẫn, xinh đẹp đến đâu thì cũng không làm người đàn ông của bạn thôi chạy theo những con chim lạ, nên sẽ có 4 cách giải quyết:
  1. Chờ đợi một ngày người đó giác ngộ và quay về lại với mình
  2. Tiếp tục chờ đợi
  3. Thấy hết cứu vãn được nữa thì chia tay sớm cho bớt đau khổ
  4. Chọn chồng không mê chim lạ

Saturday, January 7, 2012

Những cuộc đuổi bắt nghiệt ngã của tạo hoá



Đứa bạn mình mê mẩn anh A, anh A thì si luỵ chị B, chị B lại say đắm anh C. Câu hỏi đặt ra: vậy có khi nào anh C sau này lại chết mê mệt bạn mình không ? Trong lúc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời cho cái vòng lẩn quẩn này thì mình lại phát hiện một thứ khác thú vị hơn.

Đồng tiền chỉ là cơ chế giúp con người có động lực để lao động. Nếu bây giờ cả thế giới chuyển sang chế độ nền kinh tế hàng hoá thì lúc này dù nó có là một tờ giấy lộn hoặc một tờ polyme trơn láng đi nữa thì cũng chả ai thèm đếm xỉa, và có chứa những tờ tiền vô nghĩa này cũng chỉ tổ chật nhà. Tương tự như vậy, những cuộc đuổi bắt này là cách mà thế giới vận hành dưới sự kiểm soát của những quyền lực tối cao hơn như "Duyên - Nợ" , "Nhân - Quả" và quy luật "Cho - Nhận". Nó giúp con người ta có động cơ để tin và sống. Thử nghĩ có ngày nào mà bạn lại không đuổi bắt một cái gì đó hông?  Rượt theo xe buýt ? Chạy theo deadline ? Ăn sáng như ma đuổi để không bị trễ giờ học ? hay một cách xa xôi hơn chạy theo những ước mơ, hoài bão của bạn? Có hông ? Có ! Có ! Có ! Có !
Ai cũng phải công nhận, cũng nhờ có những cuộc đuổi bắt này mà thế giới ngày một phát triển, theo hướng nào thì không ai biết và cũng tuỳ cảm nhận của mỗi người.
Độ dài của những cuộc rượt bắt này tuỳ thuộc phần nhiều vào sức chịu đựng và cái tôi của người trong cuộc. Nhiều khi đã chạy kịp sát đến kẻ đằng trước, tưởng chừng một cái chạm tay là chinh phục được, vậy mà cái chạm tay đó lại cứ như xa hoài xa mãi. Khi phải đi 10 bước để đến với một người, thì 9 bước mới là nửa đoạn đường. Lúc này thì muốn bỏ cuộc lắm, những nghĩ lại chặng đường đã đi, ai mà không tiếc nuối, cái tôi to lớn lại càng không cho phép bạn từ bỏ. Vậy nên Dan Brown đã tinh tế gói ghém tất cả các điều này trong câu "Nothing captures human interest more than human tragedy". Biết là đâm đầu vô thì khổ những không đâm vào thì lại lỗ. Người ta thường không thích lỗ nên thà chịu khổ còn hơn là lỗ.

Vậy những người đã yên phận, settle down hết rồi là những người đã đuổi bắt thành công? Không hẳn. Trong những cuộc chạy đua đường trường thế này, giữa đường thấy mệt là chuyện đương nhiên, nhất là phụ nữ, khi họ phải vừa mang guốc vừa chạy (đàn ông thì thường mang dép lào nên chạy rất hăng !). Thế là những người phụ nữ sẽ dừng bên vệ đường ngồi nghỉ mệt và ăn xoài, buông tha người đằng trước. Và như vậy, chỉ cần người đằng sau xuất hiện đúng lúc và ở đúng nơi (cũng không cần đúng người) là người phụ nữ sẽ chọn người ấy. Sau này có hạnh phúc không thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nghề và nghiệp cũng vậy. Nghề là một công việc mà người ta sành sỏi, chuyên môn và đủ mang lại ngày 3 bữa cho miệng mình và miệng của người khác. Nghiệp là cái mà bạn muốn sẽ gắn bó suốt đời, là tiếng gọi của con tim, mang lại cái đam mê cháy bỏng mà Nghề sẽ không làm được. Thường thì sẽ không dễ dàng gì để Nghề, Nghiệp và bạn cùng nắm tay dung dăng dung dẻ trên một con đường mà cả 3 sẽ lại rượt bắt nhau, tất nhiên bạn sẽ đuổi theo cái Nghiệp, và Nghề thì đuổi theo bạn nhắc nhở bạn về miếng cơm manh áo. Chặng đường đến với Nghiệp sẽ đòi hỏi không ít đánh đổi, không ít thất bại, không ít nước mắt nhưng nhờ vậy con tim sẽ được mài giũa trong những khát khao để càng quyết tâm hơn, đến lúc này thì 99,999% là bạn đã đi được 9.5 bước để đến với bạn Nghiệp rồi đó.

Vậy đó, cuộc sống có những kẻ thắng cuộc, những kẻ giả vờ mình thắng cuộc để có được peace of mind, và những kẻ thua cuộc luôn dày vò bản thân đến hết đời
Quyền lựa chọn là ai trong những cái tên trên đó đều là ở sự quyết định của bạn.
Chúc bạn may mắn trong cuộc đuổi bắt đầy nghiệt ngã này, có mệt thì dừng chân một tí để vừa ăn xoài vừa xem hình ở đây nhé http://www.flickr.com/photos/lyngphan/

Popular Posts