Hôm nay nhân dịp bị đeo bám bởi Philips Avent trên các phương tiện social media: messenger & instagram, mới nhận ra mình đã qua lứa lỡ thì. Bây giờ thì chẳng còn thấy quảng cáo nước giải khát, băng vệ sinh các kiểu nữa. Tuổi ô mai mơ đã qua. Lần lượt bỉm sữa ào ạt đập vào mắt khi bước chân qua nhóm target F25-45
Vừa bước qua sinh nhật được 1 tháng, mọi năm chắc đã rình rang ở một chỗ nào đó, rồi chụp những tấm hình xứng tầm millenials rồi tung hô lối sống YOLO. Năm nay ở nhà vì chuyện gia đình. Mấy ngày sau nghe tin núi lửa phun trào tại nơi ấy…
Tuổi mới đầy drama nhưng học được cách đối diện không drama. Mình thấy nó bé thì nó bé, mà thấy lớn thì tự nhiên sẽ lớn, nên cứ nhìn như nó là. Nhờ những chuyện này mà hiểu được mất mát, hiểu được phản bội sẽ có hình thù ra sao - nhưng cảm giác mà khi sống dưới lăng kính màu hồng sẽ không bao giờ hiểu được. Khi hiểu xong thì sẽ chấp nhận và tha thứ. ( nói chứ chỉ mới ở giai đoạn chấp nhận thôi, vẫn còn sân si lắm)
Cuộc sống có phần đảo lộn, nhưng nhờ đảo lộn mà quyết định sống đơn giản. Chứ đã đảo lộn + còn phức tạp là rối nùi khỏi gỡ. Đơn giản hoá đồ đạc & mối quan hệ. Bớt đi để thấy có thêm nhiều hơn. Thêm quý trọng những người bên mình lúc chẳng đẹp đẽ gì. Giống như cứ mỗi lần học đàn là sẽ gửi cho vài người nghe. Chửi không? Chửi. Nhưng lần sau gửi vẫn nghe tiếp. Thêm quý trọng những lần cảm thấy trần trụi trước một vài người, kể những điều chưa bao giờ kể mà không sợ quýnh giá. Thấy sóng gió ngoài kia không còn ý nghĩa gì nữa.
Tuổi mới không mong gì, chỉ mong trong lòng kiên định. Kiên định giữa một thế giới thích đưa ra lời khuyên. Kiên định trước một xã hội thích tự đặt ra tiêu chuẩn (Vòng eo thì phải 56, 26 tuổi thì phải lấy chồng và có 2 con). Stay Hungry. Stay Foolish chưa đủ. Stay Anchored.