Friday, February 10, 2017

Hàn Quốc - Phim là đời mà đời cũng là phim

Đặt chân đến Hàn quốc trong chiều mùa đông băng giá, đi xe đến Nami và may sao tuyết rơi. Hai hàng cây ngân hạnh khô lá sừng sững với lối đi phủ đầy tuyết ở giữa khiến ai cũng trầm trồ Sao mà đẹp như phim! Chỉ vì thiếu nam chính chứ không thôi cũng tự tưởng tượng mình chính là cô gái của Chuyện tình mùa đông. Cái lạnh rét buốt thấu xương không ngăn cản bạn đứng ngẩn ngơ giơ bàn tay đón những bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay mình rồi tan chảy và ước chi những bông tuyết đẹp đẽ ấy cứ nằm yên hoài để gom vào cái hộp giữ để ngắm.


Không chỉ phim trường, mà những ngóc ngách của thành phố, những chỗ bình dị như chợ và tàu điện ngầm cũng sẽ ch0 cái cảm giác Ơ đây là phim hay là thật đấy? Vẫn nhớ những lần ăn bờ bụi ngoài đường,chui vào các túp lều bằng nhựa trong dọc chợ ăn đồ nướng uống soju thấy phim HQ sao mà khắc hoạ chính xác từng lát cắt cuộc sống như vậy.


Con người cũng hệt như trên phim, các ajumma nói rất nhiều, sẽ cố gắng giao tiếp bằng chân tay và 1 tràng tiếng Hàn ko ngừng nghỉ dù đã biết mình chẳng hiểu gì cả. Nhớ hoài có lần ăn tobokki xong, miệng vẫn còn dính sốt ớt thế là bác ajumma đưa mình tờ giấy, xong chu miệng rồi làm động tác chùi chùi rồi nói “Beautiful", thiệt dễ thương dễ sợ.


Không biết may mắn hay sao mà gặp các ajumma khá dễ thương. Như lần đi jimjibang - 1 thể loại spa/ hotspring đặc trưng của Hàn. Ở đây chia làm 3 khu: khu hotspring sẽ chia ra nam nữ vì mọi người sẽ naked và khu tập thể nơi nam nữ có thể nằm trên nền gỗ ấm nóng và các phòng sauna. Dù đã chuẩn bị tinh thần trước khi vào hotspring nhưng cũng không khỏi bối rối trước thể loại này, lúc đầu cũng còn ngại ngùng che chắn nhưng càng che lại càng bị soi nên cứ hãy hoà mình cùng đám đông nha. Và vì lần đầu nên không biết 1 số etiquette thì các ajumma cũng sẽ cố gắng nói sao đó giải thích cho hiểu rất ư nhiệt tình. Ở khu hotspring sẽ chia nhiều bath: lemon, jasmine, nhiều nhiệt độ khác nhau ( tắm hồ 50* là muốn phỏng toàn thân mà chẳng hiểu sao các ajumma rất relax trong bồn 60*). Ở khu public cũng chia nhiều phong sauna, khu trò chơi trẻ em, phòng ngủ ( đặc biệt thích phòng ngủ ở đây, ấm áp và yên tĩnh). Ở đây mua vé là đc enjoy fullday nên cố gắng đi sớm để utilize hết các service. Recommend: spa Himseocheong ở Busan - spa nổi tiếng nhứt HQ nhoa.


Nói tới Busan, thành phố biển lớn nhất của Hàn Quốc. Ở đây có chùa ven biển, làng Hamcheon ( đc gọi là Santorini của HQ) và Diorama world. Chỗ mình ấn tượng là Hamcheon village, với những ngôi nhà san sát mọc trên đồi nhìn từ trên cao xuống như một bức tranh đầy màu sắc. Ở đây có những con đường rất art và studio nhỏ trong các con hẻm rất đáng để khám phá, thích hợp để chụp ảnh up instagram sống ảo. Vào Diorama world là không ít lần trầm trồ trước sự tỉ mỉ và kỳ công khi làm ra bảo tàng này: đây là bảo tàng mô hình xe lửa của các thành phố lớn trên thế giới, trong đó có cả khu Angkor wat được thu nhỏ trong vòng 10m là biết xuất sắc sao rồi đó. Đứng dòm các mô hình và nghe tiếng xình xịch của tàu lửa cảm thấy rất là yên bình.


Trở về Seoul, lại được gặp các oppa nam thần như trên TV. Các oppa ít nói và chỉ hành động, lúc nào cũng giữ nét đặc trưng mặt cool ngầu . Như đi lạc hỏi đường, ảnh chỉ ngắn gọn "Follow me!" rồi dẫn mình đến chỗ hỏi đường, hỏi xem có dễ tan chảy không cơ chứ? Các oppa ở trên đây cũng y hệt trên phim, cao ráo trắng trẻo, người rất fit, mặc đồ không đẹp mà là siêu đẹp! Nhìn xa ai cũng như diễn viên chính trong phim, nhưng một số oppa nhìn gần như diễn viên quần chúng. Người gốc Hàn sẽ không có gương mặt trên TV, muốn xem gương mặt chưa qua chỉnh sửa thì nên xem ảnh thẻ trước đại học trở đi. Ở HQ treat việc đi thẩm mỹ viện là một chuyện rất bình thường, sinh nhật tặng cái mũi, đậu đại học tặng đôi mắt, nên vào đại học là ai cũng khác quắc so với thời cấp 2, 3, con gái hay con trai đều như nhau. Ở Seoul cứ thích mỗi lần lên tàu điện, ngồi 1 chỗ và ngắm các nam thanh nữ tú như bước ra từ Look book Thu đông, thiệt tình không hiểu ở nhà có stylist sẵn hay không mà match đồ đơn giản nhưng elegant quá chừng, không thấy ai mặc đồ sến súa, màu mè tả lả. Và các khu bình thường style mặc đồ đã đẹp, đến khu Gangnam sẽ thấy 1 level rất khác về high fashion. Đi tàu điện và xe bus mà như thấy toàn bộ collection của LV, Gucci, Hermes các kiểu, quần áo thì khỏi nói luôn rồi, cứ tới đây ngồi cafe ngắm nam thanh nữ tú cả ngày cũng không chán. Người ta hay có câu Thời tiết giết thời trang, trời lạnh làm người ta quấn lên trên người nhiều đồ lạnh hết sức có thể nên khó phối đồ đẹp, nhưng ở Seoul thì Thời trang phang thời tiết, 3-4 lớp đó phải mix and match với nhau một cách tinh tế, và again đơn giản nhưng toát lên nét sang trọng. Cứ thắc mắc hoài tại sao người Hàn quốc lại có gout thẩm mỹ tốt một cách consistent như vậy, có thể do pop culture lan truyền, có thể những người mở shop thời trang có tâm, và đang tìm câu trả lời từ cuốn Giải mã Hàn Quốc sành điệu do Pu Nguyễn giới thiệu ;)


Coi người xong rồi thì đến coi show. Ở xứ sở dẫn đầu về ngành giải trí thì cứ book hết các performance mà coi. Mình coi được 3 show Painter Hero, Nanta và Bibap, mức độ thích lớn dần theo thứ tự. Có người nói không bằng À Ố, hoàn toàn chính xác. Technique của các show này không bằng một góc của À Ố, tuy nhiên, điều khiến khán giả thích thú đứng ngồi không yên là interaction với khán giả và acting quá duyên (dù không mở miệng ra nói 1 chữ). Câu chuyện sẽ có vài cái similar như kể về crew nấu ăn đám cưới với 4-5 món nhưng hay ở chỗ coi 10 show thì 10 show sẽ khác nhau. Mình thích nhất Bibap show vì 1. toàn bộ âm thanh từ đầu tới cuộc được tạo ra bởi 2 anh beatbox; 2. interaction với khán giả rất nhiều nhưng không bị gượng; 3. ngoài biểu diễn múa may quay cuồng còn có biểu diễn về ánh sáng. Nói tóm lại, các bạn diễn các show này không phải quá chuyên về 1 mảng nào đó như ca hát, xiếc, đánh trống, vẽ nhưng mỗi thứ biết chút đỉnh và tổng hợp lại mang lên sân khấu biến vở diễn thành 1 phương tiện rất gần gũi để truyền tải 1 phần văn hoá đến mọi người hiểu thềm về Hàn quốc, không hề giáo điều kiểu và khó nuốt. Bởi có thời gian thì cứ coi hết các show có thể nha.


Nói tóm lại, phim Hàn đã rất thành công trong việc là công cụ chuyển tải văn hoá của Hàn quốc khiến nó penetrate rất tốt trên thế giới, K-pop và Korean drama luôn là những điều thế giới có thể nhớ về Hàn quốc, ngoài kimchee. Nó thật đến nỗi mình phải bất ngờ, vì phim không bê lên những gì đẹp nhất mà chính là khắc hoạ những gì chính xác nhất về xã hội Hàn quốc: nơi của oppa đẹp trai nhà giàu, của ajumma tóc xoăn thích nói nhiều, từ tầng lớp lao động đến tầng lớp elite. Và những nét văn hoá đó dần ngấm vào máu của từng cư dân trên thế giới, để bây giờ điển hình bọn trẻ ở VN sẽ nghe nhạc K-pop, ăn tokbokki, cắt tóc Hàn quốc, idolize oppa, để at the end of the day, nền kinh tế của Hàn quốc sẽ hưởng lợi sau cùng còn gì.

Wednesday, January 25, 2017

Taiwan - Đi để ... quay trở lại

Disclaimer: bài viết sẽ không chỉ cách làm sao đi Đài Loan trong vòng 7 triệu - vì lời khuyên là hãy ăn/ uống trà sữa/ đi tham quan nhièu hết sức có thể; cũng không chỉ 10 điểm đến không thể bỏ qua ở Đài Loan bởi quan niệm là mỗi người sẽ có gout và sở thích khác nhau nhoa. Thôi láp dáp nhiều, giờ một hai ba vô nè


Ngày đầu tiên đến Taiwan đi ngay lên Alishan, ấn tượng đầu tiên là con người. Thiệt sự quá dễ thương và nhiệt thành. Xưa giờ đi chơi với bản mặt ngơ ngác nên được giúp đỡ nhiều nhưng chắc lần đầu được chỉ đường rồi còn follow up tận tình. Chuyện là ngày đầu ngủ ở Fenqihu để hôm sau lên Alishan. Sau khi đi HSR từ Taipei đến Chiayi rồi tiếp tục đi bus thì phải đi 2 chuyến, bus đầu tiên thả ở 1 chỗ cũng deep rural. Hỏi 2 bạn đi ra từ 7-11 thì bản bảo chờ đi bus sắp tới òi, nhưng chiều dần buông mãi không thấy đâu + màn sương giăng phủ kín nên hoảng loạn. 2 bạn trấn an rồi cứ nấn ná ở đoá chắc chờ cho mình lên bus hay sao, xong cuối cùng gọi dùm pick up của khách sạn luôn


Thật ra từ Chiayi có thể đi train/ bus lên Alishan nhưng train thì start rất sớm 9am còn bus thì đều đặn hơn nhưng đi xa cỡ 4hrs nên tụi mình chọn ngủ ở Fenqihu rồi đi lên (nhưng ít bus hơn). Fenqihu cũng là 1 tp rất dễ thương, nhỏ nhỏ xinh xinh và có cái trail siêu đẹp, nếu không ngại đường xa ướt mưa thì ở 1 đêm nghen


Alishan có các đặc sản: khí oxy trong lành, Forest Trail cực đẹp và sạch không một cọng rác (nếu siêng dậy sớm leo lên Chushan ngắm mặt trời mọc - again sau nhiều chuyến đi vẫn skip tiết mục này) và TRÀ. Recommend quán trà thứ 2 ngay cổng, tên Alishan Sun rise morning, quán có con chó đen mập địch. Ngồi xem anh chủ pha trà ghiền ơi là ghiền, các động tác nhẹ nhàng nhưng vẫn nhanh nhẹn. Anh sẽ ép cái muỗng vào trà cho mình ngửi thử mùi trà trước. Chời ơi ta nói nó thơm hơn cả Elizabeth Arden Green Tea Eau de parfums intense nữa!!! Vị hơi đắng nhưng sau đó dịu hơn, ai ko thích uống đắng thì cold brew. Một nhúm trà vậy pha được 7 lần uống. Quán đẹp phát hờn. Chỉ là packaging thôi mà chắc cũng trăm kiểu, toàn kiểu dễ thương xỉu!!!! Trước giờ luôn thấy trà trong một hộp ánh kim chữ thư pháp rồng phượng sải cánh các kiểu vậy mà ko hề có một hộp nào như vậy, rất đơn giản và đặc biệt không sến!!


Sau Alishan là đến Hualien, ấn tượng sâu sắc chuyện thiên nhiên được bảo tồn, không chỗ nào bị khai thác du lịch quá lố. Không có chuyện cục đá nào cũng được khắc “Sơn Tùng ở đây” hay “Sơn yêu Tùng” các thể loại, không có chuyện vách núi quá đẹp, biển quá đẹp cái mọc lên một nùi resort kế bên. Con người rất tôn trọng thiên nhiên và không vì cái lợi trước mắt.


Tới Taroko nên đi vào mùa khô vì mùa bão sẽ bị lở đá rồi chặn hết các điểm tham quan. Canh bus để tiết kiệm timing chờ đợi nữa nha. Recommend đi biển Qixingtan, đẹp xĩu, biển đá sỏi nước trong xanh phong cảnh hữu tình, đi xe đạp lãng mãn cực - nhớ tránh mùa bão không thôi gió giật sấp mặt nha.


Đến Taipei, thấy rõ ảnh hưởng văn hoá Nhựt Bổn ở đây. Con người nhã nhặn, nền nã, điềm đạm nên dù là tp lớn, đi đến đâu cũng thấy yên bình, không xô bồ, vội vã, bon chen, không hề giống dân tộc anh em bạn dì Tung Của một xíu nào hết nha bà con. Nói chung rất là chill. Đời sống tinh thần ở đây cũng phong phú, có nhièu kiểu creative park rùi exhibition như 1914 hay Shongshan, đi mấy hẻm nhỏ nhỏ như Yongkan là gặp một đống shop handmade art art đồ. Mà shop nào layout cũng đẹp và có nét riêng. Đặc biệt teashop đi quài ko hết, mà mê quài luôn, đồ gì cũng nhỏ xinh tỉ mỉ, đi từ ngày này qua ngày khác không bao giờ chán.
Đi mệt thì ghé trà sữa uống, cứ thấy là tấp zô thôi nhưng phải thử Chen San Ding (hột trân châu ngon mắc mệt) và Chun Shui Tang(chỗ đầu tiên chế cái món trà sữa trân châu, trà thơm mà sữa cũng béo). Ngoài ra có các brand commercial như Tenren và 50lan (original KOI).


Đồ ăn vặt thì ê hề ở các chợ đêm, ở đâu cũng ngập mặt không lo sợ đói nha. Ai mê dimsum, xiaolongbao, ... thì ăn Din Tai Fung nhoa, rẻ lém.
Túm lại, Taiwan nói chung và Taipei nói riêng sẽ là nơi muốn quay lại nhiều lần nữa. Không chỉ vì mục đích khám phá thêm mà còn là vì tò mò vì sự thay đổi, cải tiến của những thứ đã có sẵn. Đất nước từ tốn chậm rãi nhưng không chậm chạp.
Trong tất cả các đêm ở đây thì thích nhất là đêm đi bộ dọc Taipei City Hall. Dọc con đường là các màn street art - mà màn nào cũng rất có chất lượng. Góc khiến mình dừng lại lâu nhất là ở chỗ anh ngồi thổi sáo. Anh chơi những bài xưa xưa, làm nhớ đến các phim dài tập coi hồi nhỏ, xung quanh phố xá lên đèn, một không khí rất là giao thoa giữa xưa và nay. Nhìn mọi người nán lại tí nghe rồi đi mới thấy, không phải ngẫu nhiên mà Taipei là một thành phố rất nghệ thuật, bởi mọi người tôn trọng cái đẹp và người tạo ra cái đẹp. Quá vui vì vừa hoàn thành một chuyến đi đẹp với nhiều kỷ niệm đẹp ở một đất nước đẹp ! Sẽ quay trở lại ăn dầm nằm dề thêm nhiều nhiều lần nữa :)

Sunday, November 29, 2015

Thái Lan - Bước sang tuổi 24 và 4 điều nhiệm màu

1.Chiangmai là một vùng đất hiền hoà, thân thiện, dễ thương. Mình có thể cảm nhận rõ rệt từ lúc bước xuống trạm bus đến khi lên lại bus để quay về Bangkok. Dù là một thành phố lớn nhưng Chiangmai vẫn giữ một nhịp sống chậm rãi, từ tốn. Trên đường xe chở lên chỗ zipline, đường khúc khuỷa quanh co, lên dốc không ngừng nghỉ. Xe đang xình xịch lên một cái dốc thẳng đứng thì anh tài xế bỗng dừng lại, cả xe ngơ ngác nhìn nhau, không lẽ bể bánh? Không lẽ tắt máy? Không lẽ giờ phải leo xuống đẩy xe??? Đang mắt tròn mắt dẹt thì anh mở cửa số xe ra nói nói gì đấy, sau đó một cụ già đang đi từ phía sau bước lên xe. Thì ra anh nhìn thấy nãy giờ và dừng xe chờ để chở cụ già lên. Phải nói là mình khá cảm động thì nhìn thấy cảnh này. trong cuộc sống bon chen hối hả mấy ai mà chịu nhìn xung quanh để coi ai đang cần giúp đỡ nữa đâu heng.
2.Chiangmai cũng là nơi để mình check một vài item trong bucket list, nơi của những lần đầu tiên mà bây giờ nghĩ lại cũng không hiểu sao có đủ dũng cảm để làm vậy trời??? Đơn cử là trò zipline, thú thật là lúc mua game này thì dự tính là chơi 1-2 lần gì đấy cho biết rồi đi về ngay vì cũng không nghĩ mình sẽ đung đưa trên không tận 1p ở station cuối cùng. Vậy mà bằng một phép nhiệm mào nào đó, mình đã bay toàn bộ 52 station. Đường bay đầu tiên khá ngắn nên đơn giản chỉ là khởi động và các anh hướng dẫn chỉ cách bay thôi. Sang đường bay thứ 2, lúc nhìn xuống tay chân rụng rời vì sâu thăm thẳm, đường bay dài gấp đôi. Mình quay qua bạn instructor: "thôi cho tao xuống nha, tao lạy mày, bay vậy là đủ rồi". Bạn thì một mực bảo an toàn lắm chả sao đâu. Mình thì vẫn nài nỉ, hai chân rúm ró không dám rời trạm. Rồi bỗng dưng bạn mình đẩy một phát, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mình đang bay vèo vèo nửa đường rồi, lúc đó la lên, không phải vì sợ, mà vì sướng. Sau đó dù có những đường bay dài và sợ hơn nhiều nhưng chả còn xi nhê gì với mình nữa. Với nhiều người đường bay cuối là đường dễ sợ nhất vì dài tận 900m, nhưng với mình đường thứ 2 mới là thử thách nhất. Một khi vượt qua được rồi, thấy những trạm khác chỉ là muỗi. Rút ra là trong cuộc sống, khi đứng trước nỗi sợ hãi, chỉ cần dám quăng mình vào nỗi sợ đó là tự dưng vượt qua được, thần kỳ vậy đó. Ở zipline còn có người đẩy mình vào, chứ ngoài đời thì tự thân thôi nhé.
3.Nghe nói Chiangmai bán đồ da rất đẹp, thế là mình hỏi đứa bạn người Thái shop nào mua được. Nó chỉ mình 1 shop trên đường Chiangmoi, không tên không địa chỉ gì hết, chỉ có mỗi tấm hình chụp ngoài trước. Nó bảo okie lắm, ngoài ra không biết shop nào nữa. Mình nhìn tấm hình xong tự hỏi: rồi giờ tìm bằng niềm tin hay gì? Vì thời gian ít ỏi nên mình có mỗi 1 tiếng hơn để tìm trước khi đi Pai. Không có tên và địa chỉ nên gặp ai cũng diễn tả, người biết người không, mỗi người chỉ một kiểu. Sau đó bước chân vào shop bán đồ da kia, thấy cũng to bự, từ mặt hàng da thô sơ đến thành phẩm. Nhưng lúc đó mình cứ muốn tìm tiếp vì shop này không giống hình. Đi rã rời hết con đường Chiangmoi mình quyết định quay lại, vì dù gì cũng chỉ có mỗi shop đó bán ổn, không sự lựa chọn nào khác, bạn mình bảo chắc shop đổi chỗ rồi chứ đi nát đường mà có thấy đâu. Quay lại, lựa một hồi cũng được món ưng ý, xong tò mò quá hỏi bà chủ " cô cô, cô biết shop này shop nào không cô" vừa nói vừa show hình. Cô tỉnh bơ "là shop cô nè, hồi xưa mở đằng kia, giờ mới chuyển chỗ nè". Mún té xỉu, vậy mà nãy giờ tìm cực quá chi không biết. Bởi vậy những thứ đang tìm kiếm nhiều khi ở ngay trước mắt đó, nhưng cũng phải đi lòng vòng một hồi mới dám chắc là ừ là nó đó chứ không phải cái nào khác.
4.Buổi tối ở Tha Phae Gate có âm nhạc đường phố. FYI tí xíu chỗ này giống phố đi bộ của mình. Phía trước chỗ ban nhạc biểu diễn có một khoảng sân, tự dưng một bác gái lớn tuổi chạy vào nhảy say sưa theo điệu nhạc, xa xa một bác trai đang cầm điện thoại quay phim, lâu lâu lại cổ vũ, ánh mắt đầy hạnh phúc. Bác gái vừa nhảy, lâu lâu lại nhìn lên bác trai. Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt của cặp vợ chồng đã trải qua hết sóng gió của cuộc đời mà vẫn bền bỉ ở bên nhau. Mình ngắm hai bác một hồi lâu. Nhìn bác gái mình thấy số tuổi chưa bao giờ là quyết định cho sự già trẻ của một tâm hồn. Nhìn bác trai mình tin rằng ngôn tình là có thật. Đâu cứ phải đẹp trai nhà giàu rồi cưới một bạn đẹp gái hoặc cũng không xuất sắc lắm là ngôn tình đâu, rồi sau đó sao, hai anh chị có bền bỉ với nhau tới cuối đời không? Mình rất thích những mối tình già, vì thời gian luôn là phép thử chính xác và khắc nghiệt nhất của tình yêu. Thử hỏi ai mà chẳng cả thèm chóng chán? Ai mà chẳng có mới nới cũ? Ai mà chẳng sống ích kỷ vì bản thân? Vậy mà có thể sống với cùng một người suốt mấy chục năm, mỗi ngày nhìn mãi một giương mặt, nghe mãi một giọng nói, không chán nhau mà lại càng yêu nhau hơn thì không phải là kỳ tích chứ là gì nữa?

Popular Posts