Showing posts with label wtf. Show all posts
Showing posts with label wtf. Show all posts

Thursday, December 21, 2017

Một chiều cuối đông


1.Bạn tâm sự không chấp nhận chuyện bạn thân làm kẻ thứ ba. Linh thì phe còn lại: Người ấy có lỗi gì? Đôi khi chuyện có người thứ 3 chỉ là phép thử của tình yêu/hôn nhân. Sau đó nếu còn có thể quay lại được với nhau thì là minh chứng của sự hy sinh cao cả. Còn không thì sáng mắt ra nhiều khi cả hai cũng chả yêu nhau như ban đầu tưởng tượng. “It’s not wrong when you feel good about it”

2. Trên đường đi về từ quận 1 qua Bình Chánh, không biết có phải vì uống vang nên tâm hồn hơi lãng đãng không mà nhìn ngắm 2 bên đường (bình thường là cắm mặt xuống chạy cho về nhanh tới nhà), phát hiện ra 2 điều:

- Phát minh độc ác nhất của loài người là chiếc loa thùng. Không biết có gì vui mà trên đoạn đường 9km có 3 tụ ca hát nhảy múa. Hàng xóm chắc không vui nhiều rồi đó. 

- Súp cua Hạnh nay đã có thêm ở QL50. Không biết 1/ ai mở súp cua đều tên Hạnh hay 2/ các quán đã thấy trên đường NTP, ĐTH đều là của chỉ. Nhưng ngay cả là 1/ hay 2/ thì đề nghị chị Hạnh nên suy nghĩ nghiêm túc về chuyện thuê agency vẽ bảng hiệu thật đẹp, chứ đừng dùng font chữ Arial bị kéo bẹt dọc, màu đỏ như máu tươi. Nhiều lần đói bụng mún xáp vào nhưng nhìn bảng hiệu xong là tuột cả mood. Tag chị vào nếu chị có xài social listening #supcuaHanh - lời nhắn từ người em chưa bao giờ ăn nhưng cũng hơi rảnh háng

Monday, May 27, 2013

Thổ lộ cho người mà cả đời con bé không (dám) quên

Những ngày đầu mới quen

Em yêu anh bằng tất cả những thứ tình cảm còn vẹn nguyên nhất. Em biết còn quá sớm để nói từ 'yêu' nhưng em sẽ dành cho tình cảm 2 đứa 1 cơ hội. Anh có biết là mỗi ngày em đã nhốt mình trong khuê phòng để tìm hiểu anh. Đơn giản vì em đặt rất nhiều hy vọng vào 2 đứa mình, ba mẹ em cũng thế. Em còn lên cả Google Scholar hay JSTOR để quyết tâm tìm ra những định nghĩa dành cho riêng anh, người yêu đầy học thuật của em ạ. Viết đến đây em nhớ đến câu hát của Hồ Ngọc Hà, chỉ những từ ngữ này mới có thể thay lời em nói lên những hành động cuồng dại của tình yêu mà em dành cho anh
"Đêm dài mình em bật khóc. Dặn lòng phải cố KIẾM TÌM!"

Mối tình đầy thử thách

Anh càng lúc càng trở nên khó hiểu. Người ta có câu "Không phải vì hiểu nhau nên người ta đến với nhau.Vì hiểu nhau nên người ta mới xa nhau." Còn với trường hợp của đôi ta thì hoàn toàn ngược lại. Em biết chính lúc này đây là giai đoạn thử thách tình yêu dành cho 2 đứa. Rồi em lờ mờ nhận ra tình yêu của em không đủ lớn để vượt qua chướng ngại này.
Như mọi couple khi đến lúc chán nhau hay lấp lửng, em cũng đưa ra 1 đề nghị mơ hồ "Em nghĩ chúng ta cần xa nhau 1 thời gian để xem xét tình cảm 2 bên".

Hôn nhân không hạnh phúc

5 từ để diễn tả chính xác nhất mối quan hệ hiện tại của 2 đứa. Anh - lầm lì lặng lẽ lạnh lùng bí ẩn, vẫn như ngày đầu mới gặp. Tất cả những gì em biết về anh đều trắng tinh khôi. Em gặp anh không thể buông 1 lời dù đối diện anh vài tiếng đồng hồ mỗi ngày. Em thắt lòng tự hỏi "2 chúng ta giờ đã như người dưng nước lã ư?"

Nghi án ngoại tình

Em sai. Em phải đau đớn chấp nhận sự thật rằng mình còn quá con nít và chưa đủ độ chín để tiếp tục khai phá nội tâm của anh. Nhưng chung quy là em đã CHÁN anh. Vậy đi! Khỏi phải vòng vo! Em xin lỗi nhưng chính sự lừa dối huyễn hoặc nhau mới chính là thứ đầu tiên giết chết tình yêu, thế nên em phải công nhận thực tế là vậy. Em bắt đầu tìm đến những người yêu vui tính, hấp dẫn hơn, và tất nhiên là không hề khó hiểu, điển hình là Youtube, Pinterest, .. Em nhận lỗi về mình, nhận lỗi cho sự bồng bột tuổi trẻ. Mong anh hãy tha thứ!

Vượt qua trở ngại

Nhờ sự động viên của quan viên 2 họ, quý bà con cô bác, bạn bè gần xa mà anh và em đã lại về bên nhau. Chúng ta ngày đêm lao vào nhau như 2 con thiêu thân. Đêm nào em cũng phải liên tục thay đổi thế nằm và thế ngồi vì quá mỏi tay và mỏi lưng.
Có hôm em đắm chìm lựa nhạc chuẩn bị cho những giây phút bên nhau của 2 đứa. Và do quá say mê em đã quên luôn sự hiện diện của anh. Thành thật xin lỗi!
Điều em quý nhất ở anh là dù em có làm gì sai, anh vẫn ở đó, nhẫn nại, bền lòng chờ đợi, không hề buông 1 lời trách mắng, dỗi hờn gì em.

Vật phẩm tình yêu

May mắn thay chúng ta đã có một happy ending rồi... Thành quả tình yêu trong 5 tháng của chúng ta sắp ra đời. Ngày trước khi lâm bồn, em ráo riết chuẩn bị mọi thứ, tâm trạng cũng đầy lo lắng nữa. Nhưng nghĩ đến ngày được nhìn thấy hình hài đứa con của 2 chúng ta, em vui khôn xiết. Em quên hết cả những đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, chỉ hướng về một tương lai sáng lạng. 
Rồi ngày hôm nay, khi cầm trên tay vật phẩm tình yêu của 2 chúng ta: Đứa con em đã mang trong mình 5 tháng, kết tinh của những gian khó, nỗ lực, đau đớn, thử thách, niềm vui, nỗi buồn lẫn sự tự hào của bậc sinh thành. Em không thể nào nén nổi xúc động khi cầm trên tay cuốn REPORT dày 82 trang, tinh tươm thơm phức, đúng nghĩa 'mẹ tròn con vuông'. Có nằm mơ em cũng không dám tin nó sẽ thành sự thật khi mà còn mới hôm qua em phải vật vã, la hét, đau đớn, giãy giụa tới cỡ nào.

Anh THESIS ah, em rất cám ơn anh. Nhờ anh mà em đã nhận ra trong lúc khó khăn nhất, những ai là người sẽ luôn bên cạnh động viên. Tình yêu của chúng ta có lẽ sẽ không đơm hoa kết trái được nếu không có họ. Em sẽ gặp mặt từng người và dập đầu cám ơn trong thời gian gần nhất.

P/s: Em chỉ buồn một chuyện là chưa kịp chụp lại minh-chứng-tình-yêu dày 82 trang của em thì em đã phải nộp cho trường mất rồi... 

Saturday, January 7, 2012

Những cuộc đuổi bắt nghiệt ngã của tạo hoá



Đứa bạn mình mê mẩn anh A, anh A thì si luỵ chị B, chị B lại say đắm anh C. Câu hỏi đặt ra: vậy có khi nào anh C sau này lại chết mê mệt bạn mình không ? Trong lúc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời cho cái vòng lẩn quẩn này thì mình lại phát hiện một thứ khác thú vị hơn.

Đồng tiền chỉ là cơ chế giúp con người có động lực để lao động. Nếu bây giờ cả thế giới chuyển sang chế độ nền kinh tế hàng hoá thì lúc này dù nó có là một tờ giấy lộn hoặc một tờ polyme trơn láng đi nữa thì cũng chả ai thèm đếm xỉa, và có chứa những tờ tiền vô nghĩa này cũng chỉ tổ chật nhà. Tương tự như vậy, những cuộc đuổi bắt này là cách mà thế giới vận hành dưới sự kiểm soát của những quyền lực tối cao hơn như "Duyên - Nợ" , "Nhân - Quả" và quy luật "Cho - Nhận". Nó giúp con người ta có động cơ để tin và sống. Thử nghĩ có ngày nào mà bạn lại không đuổi bắt một cái gì đó hông?  Rượt theo xe buýt ? Chạy theo deadline ? Ăn sáng như ma đuổi để không bị trễ giờ học ? hay một cách xa xôi hơn chạy theo những ước mơ, hoài bão của bạn? Có hông ? Có ! Có ! Có ! Có !
Ai cũng phải công nhận, cũng nhờ có những cuộc đuổi bắt này mà thế giới ngày một phát triển, theo hướng nào thì không ai biết và cũng tuỳ cảm nhận của mỗi người.
Độ dài của những cuộc rượt bắt này tuỳ thuộc phần nhiều vào sức chịu đựng và cái tôi của người trong cuộc. Nhiều khi đã chạy kịp sát đến kẻ đằng trước, tưởng chừng một cái chạm tay là chinh phục được, vậy mà cái chạm tay đó lại cứ như xa hoài xa mãi. Khi phải đi 10 bước để đến với một người, thì 9 bước mới là nửa đoạn đường. Lúc này thì muốn bỏ cuộc lắm, những nghĩ lại chặng đường đã đi, ai mà không tiếc nuối, cái tôi to lớn lại càng không cho phép bạn từ bỏ. Vậy nên Dan Brown đã tinh tế gói ghém tất cả các điều này trong câu "Nothing captures human interest more than human tragedy". Biết là đâm đầu vô thì khổ những không đâm vào thì lại lỗ. Người ta thường không thích lỗ nên thà chịu khổ còn hơn là lỗ.

Vậy những người đã yên phận, settle down hết rồi là những người đã đuổi bắt thành công? Không hẳn. Trong những cuộc chạy đua đường trường thế này, giữa đường thấy mệt là chuyện đương nhiên, nhất là phụ nữ, khi họ phải vừa mang guốc vừa chạy (đàn ông thì thường mang dép lào nên chạy rất hăng !). Thế là những người phụ nữ sẽ dừng bên vệ đường ngồi nghỉ mệt và ăn xoài, buông tha người đằng trước. Và như vậy, chỉ cần người đằng sau xuất hiện đúng lúc và ở đúng nơi (cũng không cần đúng người) là người phụ nữ sẽ chọn người ấy. Sau này có hạnh phúc không thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nghề và nghiệp cũng vậy. Nghề là một công việc mà người ta sành sỏi, chuyên môn và đủ mang lại ngày 3 bữa cho miệng mình và miệng của người khác. Nghiệp là cái mà bạn muốn sẽ gắn bó suốt đời, là tiếng gọi của con tim, mang lại cái đam mê cháy bỏng mà Nghề sẽ không làm được. Thường thì sẽ không dễ dàng gì để Nghề, Nghiệp và bạn cùng nắm tay dung dăng dung dẻ trên một con đường mà cả 3 sẽ lại rượt bắt nhau, tất nhiên bạn sẽ đuổi theo cái Nghiệp, và Nghề thì đuổi theo bạn nhắc nhở bạn về miếng cơm manh áo. Chặng đường đến với Nghiệp sẽ đòi hỏi không ít đánh đổi, không ít thất bại, không ít nước mắt nhưng nhờ vậy con tim sẽ được mài giũa trong những khát khao để càng quyết tâm hơn, đến lúc này thì 99,999% là bạn đã đi được 9.5 bước để đến với bạn Nghiệp rồi đó.

Vậy đó, cuộc sống có những kẻ thắng cuộc, những kẻ giả vờ mình thắng cuộc để có được peace of mind, và những kẻ thua cuộc luôn dày vò bản thân đến hết đời
Quyền lựa chọn là ai trong những cái tên trên đó đều là ở sự quyết định của bạn.
Chúc bạn may mắn trong cuộc đuổi bắt đầy nghiệt ngã này, có mệt thì dừng chân một tí để vừa ăn xoài vừa xem hình ở đây nhé http://www.flickr.com/photos/lyngphan/

Friday, December 16, 2011

Go. Camel. Go


After finishing the project of our internship, we started travelling to the desert area of India, Jaisalmere. 4 of us are from 3 different countries: Vietnam, Taiwan, China but we all love adventure and travelling so much. This was the first time we'd ever been to desert and it appeared to be really beautiful and amazing. We rode on camels for 2 hours, crossing one desert to another. Despite hot climate there, we really enjoyed our ride. And there was the most wonderful part, we stop the camel and sitting together watched the sunset. We also spent a night there. We laughed, we talked,we sang as loud as no one can hear. The sky was full of stars and everything around was so calm and peaceful. We stopped talking for a while and let our soul floating somewhere on the desert, realized that this place is the best place on earth that everyone can get rid of the city noise and busy lives. 

Thursday, September 29, 2011

Train travel in India



Because of our tight budget, we spent most of our time travelling on train, not on plane or even on the bus. The train expense is not cheap but surprisingly cheap, especially the Sleeper Class. It's the cheapest one and apparantly the most interesting way to see India.



First about the smell, you can really smell India there. Really typical. And you can never get used to it. I had to hold my breathe each time I wanted to pass any compartment.

Secondly, travelling on train helps you practice your tolerance a lot. You will notice that you will be less frustrated day by day when finding yourself covered by dirt all over but no water left to wash. You will be less angry when you find someone already lying in your own sleeper berth, to add up, he even pretends dead with the hope you will give up on him and let him unofficially invade your berth.

Thirdly, any Indian would like to talk to you. They're overfriendly. In case you choose not talking to them, your travelling ends up really boring.

Last but not least, "Chai, chai" cry from tea seller walking along the ailse is one important part of the whole "travelling-on-train-in-India" thing.


Well, it may be annoyingly interesting to some people, it depends on how people see things.
To me, it's worth spending many hours experiencing it after all.


Popular Posts