sau những lần gặp therapist trước quá thất bại, lần này gặp được chị therapist tuyệt vời ngoài mong đợi. chắc lần trước gặp straight male nên ko hợp vibe, nói chuyện mà 2 bên cứ gà gật, người nghe ko hứng thú nghe làm ng kể cũng ko muốn tiếp tục. chị therapist lần này mình vừa thấy profile là ấn chọn liền. chị đang sống ở Canada nên phải gặp online, session đầu kéo dài 45p - chắc chắn ko đủ cover hết cả cuộc đời, nên buổi đầu chủ yếu là làm quen thôi. chị cũng bảo ko mong đợi mình sẽ bộc bạch với 1 người lạ nào đó mới quen. tuy nhiên cách chị đặt câu hỏi khiến mình cảm thấy như thật sự được lắng nghe, thế là cứ tuôn trào 1 mạch. chị cũng ko đưa ra 1 giải pháp nào cụ thể, chủ yếu là đưa những gợi ý để mình suy nghĩ về việc chọn điều gì là hợp lý nhất với bản thân. chị diễn tả trong nhiều sự xô đẩy đang diễn ra trong cuộc sống thì quan trọng nhất là phải tìm đến một điều để dựa vào (có thể là pet, ‘creative outlet’ nào đó, vv…) vì chúng ta rất cần những điều ’silly, playful‘ khiến mình mỉm cười và bất ngờ mỗi ngày. điều có lẽ đã từ rất lâu rồi mình ko tìm được. chỉ đến hôm bữa gặp chị mới có cảm giác sẽ có người đồng hành đi tìm cùng mình.
chị cũng chia sẻ rất bất ngờ khi cảm thấy mình rất ’stable’ dù trải qua những sự thay đổi này - chắc chị đang tưởng tượng người khác trong trường hợp mình thì sẽ hoá điên hay sao. không biết chị khen thật hay chỉ để động viên, dù gì cũng tạo động lực cho mình cố thêm chút nữa.
túm lại rút ra được kết luận,
- tại sao triệu phú chết đi để lại triệu đô cho những con mèo, con chó - vì tụi nó là sự ’silly, playful’ mà mỗi ngày họ có thể có được
- mình chưa hẳn có được 1 giải pháp rõ ràng, những điều này không quan trọng. quan trọng hơn hết là sẽ có người thực sự lắng nghe, cho mình cảm giác sẽ đi tìm cùng mình giải pháp. vì chỉ chính mình mới biết được điều gì là tốt nhất.
và với những người trầm cảm cũng vậy, cái họ cần có lẽ không phải một giải pháp, hay câu nói “Vui lên đi” (ủa alo ai mà không biết), mà cái họ cần là được lắng nghe, chấp nhận.