Saturday, December 31, 2011

Linh đối phó với 2011 theo cách của riêng mình



Giữa muôn ngàn con đường, tại sao cứ phải chọn cho mình một con đường khó đi, cực kỳ ngoằn ngoèo.Thích mạo hiểm mà lại sợ chết, thể loại này thì chỉ có một kết cục thôi: chẳng bao giờ đi đến được một kết cục.

Ừ thì có người hỏi tui sao thích loanh quanh cho đời mỏi mệt chi vậy? Nói thiệt chứ tìm cái câu trả lời tui cũng phải "loanh quanh" trong muôn vàn cái lý do, và sau khi mất ngủ mấy đêm liền để hôm sau ngủ bù thì câu trả lời lại vô cùng đơn giản:

"Chỉ vì tui còn trẻ"

2011, 20 tuổi ùa vào đời.

Hết còn cái "tham sân si" cho mọi thứ, bây giờ chỉ còn tham một số thứ nhất định. Vui mừng vì nhờ hết bệnh "a dua" mà con đường bỗng bớt đi vài ngã ba và vài cái bùng binh. Thật ra nếu zoom out thì con đường đời của ai cũng chỉ hiện rõ có một chiều và chả có cái ngã rẻ nào cả "Từ điểm xuất phát đến kết thúc". Càng zoom in thì càng thấy nó như một cái mê hồn trận. Nhiều khi cái mê hồn trận của người này nó móc nối với người kia, bởi vậy mới hình thành cái gọi là "duyên nợ". Có những cái nợ mà tui cố gắng lấy kềm, lấy búa cũng không bẻ được cái móc nên cũng ngậm ngùi ôm hận trả nợ tiếp. Sao lại hận ? Vì nhiều lúc tui mún thoát nợ, cái đầu tui gân cổ "Thôi xù luôn đi", trái tim tui thì la làng "Có nợ thì phải trả chứ, không thôi tội nghiệp người ta". Những lúc như vậy, trái tim tui thường hay thắng lắm, và người tội nghiệp thành ra là tui. Cũng nhờ vậy mà tui được cái tính trách nhiệm, trả nợ nhiệt tình, yêu ai cũng yêu như lần đầu tiên.

Tính tui ương ngạnh, lì lợm, mẹ tui là người sẽ hùng hồn công nhận và cho kèm hàng loạt ví dụ nếu bạn muốn kiểm chứng. Mẹ là người sợ tui "không giống ai" trong những chuyện bình thường và đặt niềm tin vào tui ở những chuyện phi thường nhất. Đa phần vì tính ương ngạnh, lì lợm mà tui toàn tự làm khổ, làm khó mình. Cái gì càng rượt sau lưng tui thì tui càng chạy trốn, và toàn chạy theo thứ khác (tất nhiên tui phải thích thứ này lắm lắm chứ không phải chạy vì thấy đứa kế bên cũng đang chạy giống tui). Tui biết tui khùng mà tui chả biết cách thay đổi và thực tình là không muốn thay đổi.

2011 của tui chả khá khẩm hơn 2010 là mấy, điển hình là chuỗi ngày tháng xui xẻo ê chề tới nỗi không dám làm gì, đó là chưa kể chuyện tình cảm thì lỗ nặng, học hành thì huề vốn - ở đây có nghĩa học bao nhiêu trả lại người thầy bấy nhiêu. May mà mấy ngày cuối năm cũng gỡ độ lại được bằng cách chấm dứt thời kì "Ăn bám"

Thôi thì chốt lại 1 năm, già thêm một tuổi nhưng nãy giờ vẫn phải nhấn mạnh mình đang trẻ. Con người khác con vật ở chỗ ngoài sống bằng thức ăn ra thì còn sống bằng niềm tin. Trong lúc niềm tin chưa sụp đổ hoàn toàn thì cứ tin đi, ai cấm ?

Còn bây giờ thì mời 2011 biến dùm.

Friday, December 16, 2011

Go. Camel. Go


After finishing the project of our internship, we started travelling to the desert area of India, Jaisalmere. 4 of us are from 3 different countries: Vietnam, Taiwan, China but we all love adventure and travelling so much. This was the first time we'd ever been to desert and it appeared to be really beautiful and amazing. We rode on camels for 2 hours, crossing one desert to another. Despite hot climate there, we really enjoyed our ride. And there was the most wonderful part, we stop the camel and sitting together watched the sunset. We also spent a night there. We laughed, we talked,we sang as loud as no one can hear. The sky was full of stars and everything around was so calm and peaceful. We stopped talking for a while and let our soul floating somewhere on the desert, realized that this place is the best place on earth that everyone can get rid of the city noise and busy lives. 

Popular Posts