Friday, September 14, 2018

Bớt dùm cái!



hôm qua là ngày hứng sảng khi Apple ra mắt sản phẩm mới, thường những lúc này hay có những quyết định không khôn ngoan để sau này hối hận #myheartsaysYesbutmymindsaysNo. 

bản thân mình là một đứa cuồng Apple, chính xác hơn là cuồng bác Steve Jobs. cách đây 5 năm chả quan tâm cục sắt iPhone có gì hay ho tròn méo ra sao nhưng kể từ khi đọc cuốn Steve Jobs thì thái độ thay đổi hẳn. mỗi sản phẩm của Apple dưới sự dẫn đường của Steve Jobs là một biểu tượng của sự đơn giản, tinh tế, và hiểu được bản thân thương hiệu muốn làm gì (không chạy theo đám người dùng nháo nhào cái gì cũng muốn ngoài kia). khen Apple thì thôi cần nhiều giấy bút nên tạm dừng ở đây. chắc sẽ có 1 topic khác dành về vấn đề này. túm lại kể từ ngày hôm ấy, mình rất quan tâm đến những buổi ra mắt như thế này. và não bò sát sẽ khiến mình muốn mua ngay lập tức. cũng may kịp dừng lại vài giây và xem phim tài liệu Minimalism: A Documentary About the Important Things nói về những con người muốn mang lối sống này rộng rãi ở Mỹ - một đất nước bậc nhất về consumerism và mỗi ngày bị bombard bởi quảng cáo khắp muôn nơi. đây là lần thứ 2 được tiếp xúc với cách sống phi vật chất này (lần đầu là nghiền ngẫm cuốn Goodbye Things), đến giờ mình không cho bản thân là Minimalist nhưng vẫn luôn cố gắng thực hành và học hỏi những người xung quanh, mừng là đang nhận ra được dấu hiệu tích cực, sẽ chia thành 3 mẩu chuyện nhỏ

  • Chuyện căn phòng: nếu như căn phòng nhà cũ có bàn ghế, tủ, giường, kệ, bàn để đèn, tủ quần áo, tủ chưng đồ thì căn phòng nhà mới chỉ có giường, kệ TV, kệ treo đồ, tủ quần áo, tất cả đồ đạc được giữ dựa trên công năng. nội cái giường là đã có thể làm được 3 thứ: ngủ, làm việc, tiếp khách (không phải ý các bạn nghĩ trong đầu ô kê?) giường được thiết kế gầm thấp và rộng ra 4 bên với tấm nệm lọt thỏm ở giữa, nên khi vào phòng thì ai cũng biết tự động sà xuống ngồi ở bìa giường - ngồi nói chuyện mà mệt quá thì nằm xuống nói chuyện. kệ TV như tên gọi sẽ là nơi đặt TV & các đồ đạc mà vừa mới vào phòng tiện tay thì quăng lên. kệ treo đồ (đây là kệ mình thích nhất) để đặt các bộ đồ cần mặc trong tuần (tránh mỗi lần đi đâu mất thời gian suy nghĩ) và đặt những thứ mà giường + tủ quần áo + kệ TV không thể đặt. chỗ để đồ ít nên phải đắn đo mỗi khi muốn rước cái gì vào phòng. vậy đó, không gian còn lại nhiều vô số kể, vậy làm gì, cứ lăn lê bò toài tập thể dục thể thao yoga các kiểu. chỉ thiếu cái bếp thôi là có thể ở lì trong phòng 3 tháng không ra đường. 
  • Chuyện quần áo: mình luôn bị inspired bởi 2 câu chuyện: đầu tiên từ Steve Jobs (luôn mặc một chiếc áo đen cổ lọ để không phải suy nghĩ mỗi ngày mặc gì) và bạn mình (luôn mua đồ trắng + đen để dễ phối với nhau mà không cần mua nhiều), mình thì không đến mức cực đoan nhưng cố gắng chọn những quần áo màu trơn và trung tính hết sức có thể (chứ hồi xưa mắc giống gì mê color block lắm). còn lại mỗi ngày cố gắng giục 1 món ra khỏi tủ đồ. trong phim tài liệu có nói về project 333: mặc 33 item trong 3 tháng và ý tưởng này go viral khi người chị mặc 33 item tới lui mà vẫn không ai nhận ra hay thắc mắc điều gì dù chị làm trong advertising (cái nghề đòi hỏi ngựa bà nhất trên thế gian này)
  • 2 thứ trên là về vật chất, vậy còn về tinh thần thì sao. mỗi ngày bị hàng trăm mẩu quảng cáo đập vào mắt, lướt news feed thấy bạn bè mua đồ mới đi chơi hưởng thụ thì sao. phim tài liệu cũng chỉ cách luôn “Thì tắt đi chứ sao nữa”. không xem thì không có nhu cầu mua nữa. thỉnh thoảng mình sẽ có khoảng thời gian social detox tức là tắt social media (deactivate FB và giới hạn thời gian xem Instagram), hiện giờ nâng thêm một level nữa sẽ có 1 tiếng tắt hẳn điện thoại giống như một biện pháp cai nghiện thời kỳ cuối. hồi xưa lúc còn đi làm marketing, mỗi ngày cứ phải làm sao maximize reach trên mọi platform (quyết không cho nó thoát) và frequency thì 3,4+ (đập vô não tới khi nào thuộc thì thôi nha) còn bây giờ thì tránh quảng cáo như tránh tà. Karma là có thật nha các mẹ ơi. ngoài ra, tất cả các app mình đều tắt Notifications, chỉ khi nào vào từng app mới biết thôi (nhưng thời gian vào vẫn khá nhiều haha, sẽ cố gắng hơn) để não không bị kích động bởi những tiếng rung, tiếng ding dong tin nhắn nữa, như vậy không tập trung làm gì được, chữa căn bệnh thế kỷ của millennials - Texpectation. 
Đó là 3 cố gắng đang thực hiện để làm giản đơn cuộc sống, bớt vật chất để tập trung vào những giá trị tinh thần và tìm hiểu bản thân hơn - đây mới là điều cần làm nhất. kết thúc bài viết thật dài bằng chuyện đi Úc đợt rồi, vì nhiều lý do mà lúc đi mang rất nhiều đồ 17kg cho chuyến đi 21 ngày. khỏi phải nói trong chuyến đi suffer đến cỡ nào, tự nghĩ nếu lúc soạn đồ #mindful hơn thì chắc sẽ không như vậy, rồi mình thấy cũng giống như cuộc sống của mình, càng bê theo nhiều vật chất thì chỉ có mình khổ, nên phải luôn đủ tỉnh táo và máu lạnh để bỏ bớt những thứ không add value vào cuộc sống của mình. ừ nói dễ làm khó đặc biệt với mấy đứa cực kỳ cảm tính như mình, nhưng cần làm thì phải làm thôi.  

#consumerism #advertising #minimalism #essentialist #goodbyethings #qualityoflife #betterwithless #lessismore

No comments:

Popular Posts